"Thật sự ngại quá, Tang tiên sinh, lại làm phiền anh," Thường hội trưởng nói qua điện thoại. "Nhưng chuyện này hệ trọng, không xử lý không được."
Tang Hoài Ngọc cụp mắt. Khi Thời Ngu lén liếc sang, hắn mỉm cười:
"Không sao. Hội trưởng cứ yên tâm, tôi sẽ hỗ trợ điều tra. Dù gì chuyện này liên quan đến thành phố B, tôi cũng không muốn bạn trai tôi phải sống trong một thế giới nguy hiểm."
Bạn trai?
Thời Ngu sững người. Bị hai chữ đó đánh úp, cậu chưa kịp phản ứng xem hắn đang nói ai. Đến khi thấy hắn cúp máy, mỉm cười nhìn mình, cậu mới chỉ vào mũi:
"Khoan đã, 'bạn trai' vừa rồi... không phải là chỉ tôi chứ?"
Cả người cậu choáng váng.
Tang Hoài Ngọc điềm nhiên: "Tôi nghĩ vì có tiểu quái vật, theo luân lý của loài người, đối ngoại chọn cách xưng hô như vậy là bình thường."
Nghĩ kỹ thì... cũng không sai. Với quan hệ "cùng nhau nuôi con" hiện tại, gọi là bạn cùng phòng hay bạn bè đều kỳ cục. Nhưng "bạn trai" nghe sao mà... trơn tru quá mức?
Nửa ngày, Thời Ngu chỉ nghẹn được một câu: "Anh... hẳn là không thích loài người chứ?"
Dù sao giữa Thần và người cũng khác loài. Hơn nữa... bản thể của Tà Thần là rắn. Rắn với người càng cách biệt.
Ý nghĩ về chiếc đuôi khổng lồ của hắn chậm rãi hiện lên trong đầu, cậu vô thức vuốt tay, thấy lành lạnh. Nhận ra mình vừa hỏi gì, cậu muốn tự cấu mình một cái. Aaaa, hỏi kiểu gì thế này. Có bị hiểu lầm không... Cậu rón rén ngước mắt. Tang Hoài Ngọc chỉ hơi nhướng mày, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693091/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.