Cậu không hề biết "đại lão bản" đã đoán ra cậu biết thân phận thật của Tang Hoài Ngọc.
Tán gẫu đôi câu xong, đầu cậu rối tung. Khổ thật, sao chuyện cứ dồn dập thế này.
Vấn đề "tiểu quái vật" đình trệ sinh trưởng còn chưa giải được, đã lại xuất hiện một kẻ nặc danh biết rõ thân phận cậu. Dù người ta có thiện ý, cậu cũng không thể vội tin. Dẫu gì, cho dù cùng là "dị năng", cậu cũng không phải một con người hoàn chỉnh.
Người bình thường đâu có... mang một con "tiểu quái vật" trong bụng.
Điều cậu sợ nhất là nếu thân phận của nó bị lộ, mọi thứ sẽ vỡ tung.
Cậu khẽ xoa bụng. Tiểu quái vật tò mò cựa mình. Ánh mắt cậu rời về phía điện thoại, chần chừ một giây rồi với lấy.
"Cảm ơn."
Dòng tin nhắn vừa gửi lập tức bị rút lại. Cậu liều thêm một bước, nhắn cho kẻ nặc danh:
"Cậu với tôi... quen nhau à?"
Gửi xong, cậu cũng không hy vọng bên kia sẽ trả lời — hỏi thẳng thế này khác gì thăm dò trắng trợn. Cậu ngả lưng vào sofa, lặng lẽ chờ.
Bên kia, Tang Hoài Ngọc nhìn câu thử dò rồi nghĩ một lát.
Quen thần à? Hắn hơi nhướng mày. Trước đây, hẳn hắn sẽ né câu hỏi kiểu này, vì cậu luôn phản xạ bài xích khi chạm vào thân phận thật của hắn. Nhưng giờ nhớ lại chuyện "không cảm thấy an toàn" mà cậu đã nói, hắn cân nhắc... rồi trả lời.
"Quen."
Chỉ hai chữ, không hề phủ nhận.
Cậu ôm gối ngồi đợi, vốn đã chẳng mong gì, ai ngờ có hồi âm, lại là câu khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693055/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.