Diện mạo trong trẻo của nam sinh trước máy quay khẽ dịu xuống khi cậu dặn dò mọi người giữ sức khỏe. Hàng mi đen rợp bóng, đôi mắt láy nhìn thẳng ống kính.
Làn đạn lập tức rần rần, thi nhau "thề thốt" trung thành:
"Ngư Bảo yên tâm!"
"Bọn tôi sẽ giữ sức khỏe!"
"Ngư Bảo cũng phải tự lo cho mình nhé, ngày nào tụi tôi cũng vào donate cho Ngư Bảo!"
Thời Ngu: "???"
Ơ? Không phải ý đó mà...
Nhưng thấy ai cũng chú ý chuyện mưa gió, cậu yên tâm phần nào. Cậu vừa trò chuyện thêm vài câu thì tiếng sấm bất chợt dội xuống.
Ở phía Hiệp hội, tuy nhóm Phó Nam Nghiêu đã kịp thời tách được ba con quỷ dị, nhưng dư chấn vẫn lan vào nội thành.
Tầm năm giờ chiều, mưa đứt quãng bắt đầu rơi.
"Phiền thật." — Hàn Sở Dập liếc ra ngoài cửa xe, mặt khó chịu.
Loại mưa do quỷ dị kéo tới khiến không khí tanh tanh, nhiều người đi đường phải đeo khẩu trang. Cậu ta tựa lưng vào ghế sau, mắt vẫn dõi ra ngoài. Xe lướt ngang khu nhà Thời Ngu, cậu ta bỗng ngồi bật dậy, gõ nhẹ lưng ghế trước:
"Thả tôi xuống đoạn này là được."
Phía ghế phụ, Phó Nam Nghiêu quay đầu lại:
"Lý do."
Hàn Sở Dập: "..."
"Xuống xe cũng cần lý do à?" — cậu ta nhăn mày, rồi thành thật: "Hồi nãy hình như chạy ngang nhà Thời Ngu, tôi qua xem."
Cái tên vừa thốt ra, cả xe im phăng phắc. Vương Sơn ngạc nhiên — sau vụ lần trước, Hàn Sở Dập còn định chạy tới chỗ Thời tiên sinh? Chẳng lẽ... thích người ta?
Thẩm Ngôn thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693052/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.