"Dù trò người lớn có vui hơn, nhưng giờ cậu đang mang thai, không thể chơi mấy trò đó. Chờ khi con sinh ra rồi tính sau nhé."
"À đúng rồi, hình như điện thoại vừa reo, chắc có người nhắn tin."
Thời Ngu vội cầm máy, trong lòng thở phào khi thấy người gửi tin — chính là "ân nhân cứu mạng" của cậu, Tang Hoài Ngọc.
Nhìn tên hắn hiện lên, cậu không hề do dự mà trả lời ngay:
"Ừm."
"Hôm nay thời tiết đẹp, một mình ra ngoài chơi một chút."
"Chắc lát nữa sẽ về."
Cậu nhập liền mấy dòng, tập trung hẳn vào điện thoại, giả vờ bận rộn. Tiểu quái vật thấy mụ mụ "bận việc" thì cũng ngoan ngoãn chuyển hướng chú ý sang mấy trò khác.
Tang Hoài Ngọc đợi một lúc mới nhận được tin nhắn đáp lại.
Khi thấy dòng "một mình", sắc mặt hắn khẽ dịu đi. Một mình, không có ai khác bên cạnh — tốt.
Chỉ là... tại sao Thời Ngu không rủ hắn đi cùng?
Từ khi biết rõ rằng Thời Ngu gần như không có bạn bè, Tang Hoài Ngọc từng cho rằng sau lần "trở thành bạn" kia, cậu sẽ nghĩ đến hắn đầu tiên khi ra ngoài chơi. Nhưng rõ ràng là không.
Hắn hơi nheo mắt, gõ một hàng chữ rồi lại xóa. Một lúc sau mới gửi:
"Trông có vẻ vui đấy."
Giọng điệu vẫn bình thản, chẳng khác thường ngày. Nhưng nếu nhìn hắn lúc này, người ta sẽ thấy nét trầm ngâm trong ánh mắt — thứ cảm xúc rất khó diễn tả bằng lời.
Thời Ngu chẳng hề hay biết bên kia đang nghĩ gì. Cậu chỉ nhìn dòng tin, không kìm được lẩm bẩm:
"Vui cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693050/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.