Cậu cúi đầu, nghiêm mặt răn đe cái bụng đang "ở trọ":
"Bây giờ đi dạo kiểu gì? Bụng phồng thế này mà lỡ ra đường ai tưởng có chuyện, lôi tôi đi nghiên cứu thì sao?"
Tiểu quái vật: ???
"Quang quác quang quác..." Nó cuộn tròn, uất ức rúc lại.
Cậu thở dài: "Tối tôi mới ra ngoài. Ban đêm đèn mờ, ít người."
Tiểu quái vật chẳng hiểu ban ngày với ban đêm khác gì, nhưng thấy "mẹ" biết giữ sức, nó yên tâm "quang quác" đáp lời.
Cậu nằm lì đến chạng vạng. Đợi khu nhà chìm vào bóng tối, cậu mới lôi chiếc áo gió oversize đặt mua online, quấn kín từ đầu đến chân — mong nếu có gặp người quen, họ cũng chỉ nghĩ cậu... mập ra.
Giờ tan tầm, người người từ bến xe buýt vội vã về nhà. Cậu men theo lối nhỏ, đi được một đoạn thì... thèm ăn.
Hỏng rồi — thèm kem.
Cậu nhắm mắt tự trấn an: mang thai thèm kem... cũng bình thường. Đứng ở ngã tư, cậu tự dỗ mình bỏ qua bữa trưa hoành tráng, mở bản đồ, rẽ sang tiệm trà sữa gần đó mua một cây kem tươi.
Đêm xuân ấm lên, l**m một cây kem mát lạnh — nghĩ thôi đã thấy đời dễ thở.
Cậu khẽ kéo khẩu trang, xác nhận đúng cửa tiệm rồi lấy số vào quầy:
"Cho mình một kem matcha, ốc quế thường."
Kem rắc crumble matcha ra nhanh. Đuôi mày cậu giãn ra, nhận kem, thanh toán, vừa đi vừa ăn theo đường cũ về nhà.
Vừa tới đèn xanh đèn đỏ, tiểu quái vật bỗng "quang quác" một tiếng, bụng khẽ bật lên. Cậu giật mình, lia mắt quanh — may mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693029/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.