Nói thật, con bướm thối kia sau khi bị hút gần như cạn sạch, đã không còn kh*ng b* như ban đầu nữa. Nó ngã xuống đất, mất đi cái vẻ khiến người ta sởn gai ốc.
Thời Ngu chau mày, cảm nhận trong bụng tiểu quái vật sắp ăn no, vừa định thu hồi tinh thần tuyến thì ánh mắt cậu chợt dừng lại. Từ phần cánh rơi trên cỏ, cậu nhìn thấy một thứ màu đen —— một khối đá?
"Ơ?" Cậu thoáng giật mình. Sao trên cánh con bướm lại có đá?
Khí tức toát ra từ cục đá hoàn toàn khác với quỷ dị kia. Sau nhiều lần va chạm quỷ sự, Thời Ngu miễn cưỡng đã học được cách phân biệt, và bây giờ cậu chắc chắn: cánh và cục đá này không cùng loại.
Nếu vậy... tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Không lẽ... đây không phải đá thường?
Cậu nheo mắt, không vội chạm vào. Trước hết, Thời Ngu dùng tinh thần tuyến quấn quanh cục đá, nâng lên khỏi mặt cỏ rồi mới cẩn thận đưa lại gần.
Một tay nâng cao, cảm giác truyền ngược qua tinh thần tuyến khiến cậu khẳng định: đây không phải vật chết, mà là một thứ còn sống.
Nhưng rốt cuộc nó để làm gì?
Trong lúc cậu còn do dự, tiểu quái vật trong bụng đã nhận ra mụ mụ cầm trên tay thứ gì. Nó cảm thấy có mùi quỷ dị, nhưng nhạt quá, chẳng ăn nổi. Quái con "quạc quạc" hai tiếng, nhẹ nhàng cọ vào da bụng, tò mò chứ không háu ăn.
Thời Ngu cúi đầu khẽ cười:
"Ngay cả mày cũng tò mò à?"
Cậu cảm giác buồn cười. Bé quái này đúng là có điểm giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693008/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.