Ông bảo vệ lúc đầu không nghe rõ Vương Sơn nói gì. Đến khi người đàn ông trung niên trước mặt hỏi lại, ông mới gật đầu:
"Đi rồi."
"Tan ca hết cả."
"Muốn mua gì thì mai quay lại!"
Vương Sơn không ngờ lại... xui vậy.
Giờ giấc buôn bán của Hào Lai hoàn toàn lệch so với các trung tâm khác: ngoài kia vừa đông khách thì ở đây đã đóng. Anh định đi từng cửa hàng để rà soát, nhưng giờ nguyên cả toà chỉ còn mỗi ông bảo vệ, đành lôi ảnh ra hỏi:
"Chú xem giúp, mấy hôm nay có gặp cô này không?"
Trong ảnh là cô nhân viên bán hàng trẻ — người đầu tiên nghe thấy tiếng gọi kỳ dị trên tầng hai. Bị hai lần "nghe nhầm", cô tưởng mình áp lực quá sinh vấn đề tinh thần nên nghỉ việc, vào bệnh viện dưỡng sức. Nhưng đêm qua cô lại biến mất bí ẩn ngay trong bệnh viện. Có người thấy cô một mình đội mưa đến khu Đông đường Nam Lâm. Còn có vào Hào Lai hay không thì chưa rõ.
Ông bảo vệ ban đầu chỉ liếc qua. Nhưng vừa nhận ra người trong ảnh đúng là "nạn nhân nghe tiếng gọi" đầu tiên, mặt ông sầm lại, nhớ đến cảnh hôm đó mà lạnh sống lưng.
"Gặp rồi. Nhưng cô ấy nghỉ từ mấy hôm trước."
"Hôm qua cô ấy có quay lại không?" Vương Sơn cau mày hỏi tiếp.
Ông bảo vệ lắc đầu: "Hôm qua trưa bọn tôi đã đóng toàn bộ trung tâm, tắt hết. Ai mà thấy được."
"Có muốn vào cũng vào không nổi."
Dù đã có linh cảm, nghe ông nói vậy, Vương Sơn vẫn thở dài. Anh hồ nghi: cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693001/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.