Triệu Văn: "..."
A này... cũng quá xui đi?
Anh ta khẽ liếc nhìn Thời Ngu, ánh mắt nhỏ đến mức khó nhận ra, cố tìm xem giữa trán cậu có hiện ra vệt đen hay dấu hiệu bị quỷ dị ám không. Nhưng chẳng thấy gì, đành ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.
Không ngờ trên đời còn có người xui tận mạng đến thế.
Chuyện cây mắc cỡ thì anh không biết, nhưng vụ "chuyển phát nhanh" lần trước thì chính anh đã đi theo Thời tiên sinh từ đầu tới cuối. Một vòng tuần tra mà liên tiếp gặp hai vụ quỷ dị, tính xác suất cũng cực kỳ thấp.
"Cái đó... Thời tiên sinh, nếu cậu không bị thương, thì có thể cần đăng ký lại giống những người khác." Triệu Văn ho khan giải thích, "Dù lần này sự kiện đã rõ ràng, là 'Quý Ông Giày Cao Gót' tập kích ác ý, nhưng vẫn phải ghi chép chi tiết."
"Được, cảm ơn."
Thời Ngu gật đầu, rồi nhìn sang một bên. Cậu thấy sau khi cứu được những người bị thương, đội viên của Hiệp hội Dị năng cũng đã bắt đầu tập hợp bên cạnh, chuẩn bị làm thủ tục.
Một buổi trưa dài lăn lộn, chờ đến khi xong hết hỏi cung và đăng ký tin tức, trời đã ngả tối. Mặt trời tắt hẳn, sắc trời sẫm xuống.
Thời Ngu xoa xoa giữa mày, vừa ngẩng đầu liền thấy Hàn Sở Dập, người vừa xử lý xong tàn dư quỷ dị, bước lại gần.
"Này, cậu không sao chứ?"
Thanh niên răng nanh với gương mặt sáng sủa liếc cậu một cái, ánh mắt lại có phần kỳ lạ.
Thời Ngu ngẩn ra: "Tôi không sao, sao vậy?"
Gia hỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4692990/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.