Tình yêu có lẽ thật sự là phải đi qua khảo nghiệm mới có thể điêu khắc lên kim cương, mới có thể chống lại gió thổi mưa xối, mới có thể trải qua những năm tháng phí hoài.
Nhiễm Tô chưa bao giờ nghĩ có một ngày, cô lại tin tưởng người đàn ông đó, cô đã mất đi sức lực để yêu mà vẫn tin tưởng Úy Hành Vân thật lòng.
—————-===================————————============
Hai bên giằng co, Nhiễm Tô nhàn nhạt cười, còn cô gái kia lạnh lùng nhìn cô.
“Chị là ai?”
Tống Tô Tử nhìn người phụ nữ trước mắt, nụ cười nhàn nhạt bình tĩnh, ngưng mắt nhìn mình, khuôn mặt thanh nhã mà trầm tĩnh, ôn hòa như nước, trong bụng cô ta hơi bồn chồn, lòng bàn tay hơi ẩm.
Nhiễm Tô lịch sự lui lại mấy bước, cô gái đó cũng lui lại mấy bước, ánh mắt giống nhau đang nhìn nhau chăm chú, quần áo của Tống Tô Tử không chỉnh tề, có chút mất tự nhiên, Nhiễm Tô lại không chút hoang mang, mỉm cười, thản nhiên nói: “Tôi là vợ anh ta.”
“Sao?” Tống Tô Tử đột nhiên kinh hãi, không cách nào khắc chế cơ thể đang run nhẹ, phản ứng không kịp liền bật câu hỏi.
“Úy Hành Vân.”
Giọng điệu của cô nhàn nhạt, lại ẩn theo sự tôn quý và ngạo nghễ.
Tống Tô Tử nuốt một cái, hít một hơi sâu, ánh mắt khẽ nhếch, mắt nhìn thân thể mình, châm chọc cười nhạt.
“Chị đều thấy rồi, không nói gì sao?”
Nghe vậy, Nhiễm Tô nhếch khóe môi, rũ mắt xuống, nhìn qua cánh cửa khép hờ, ánh mắt trầm tĩnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hoi-vo-chong/2898091/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.