Du Hương Y: “Tiểu Úy Chí trưởng thành rồi, năm đó khi tôi và bố cậu ở bên nhau, cậu mới được bốn tuổi!”
=================
Lúc này, Úy Chí nghĩ tới những gì mình nhìn thấy trong cuộc hôn nhân của bố mẹ, nghi ngờ, kỳ lạ, lo lắng, rốt cuộc cũng thừa nhận, tất cả những gì người phụ nữ kia nói đều là sự thật, sự phản bội của bố với người phụ nữ này sau khi kết hôn với mẹ đã khắc sâu trong lòng mẹ.
Có nhân tất có quả, nếu không, những năm này, Nhiễm Tô làm sao có thể không đáp lại tình cảm của người đàn ông yêu mình đến mức không thể kềm chế?
Ngồi gần cửa sổ, vẻ mặt khó đoán.
Hắn càng nghĩ càng hỗn loạn, hít sâu mấy hơi, khuôn mặt điển trai nho nhã dần trầm xuống, môi mím thật chặt, hắn hơi dịch chuyển, nghĩ tới chuyện cũ hắn không hề hay biết đó, trong lòng càng thêm nặng.
Trong lúc ánh mắt mơ hồ, thoáng hiện vẻ mặt trang nhã lãnh đạm nhiều năm của mẹ, thoáng hiện hình ảnh đau buồn và yêu thương của bố.
… Làm sao có thể, hắn khẽ lắc đầu, đột nhiên cảm thấy có lẽ cú điện thoại kia chẳng qua chỉ là trò đùa, thật ra không có chuyện gì cả, từ từ đặt ly thủy tinh trên tay xuống, cười giễu một tiếng.
Hắn nghĩ, nhất định là người điên muốn gặp hắn nên nghĩ ra một lý do để hẹn hắn.
Âm thầm suy nghĩ, hắn trấn định lại, chợt đứng lên, mới vừa quay đầu đã chạm mặt một người phụ nữ đang đi đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hoi-vo-chong/2898084/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.