Bố cô nói: “Hành Vân, đừng để mất con bé, nó mà đã quyết tâm thì sẽ tàn nhẫn hơn bất cứ ai, con không đấu lại được đâu.”
Úy Hành Vân gật đầu nói: “Đến chết con cũng chỉ cần một mình cô ấy.”
Rất nhiều năm sau, hắn muốn có con, cô lại nói: “Em không thể sinh, anh có thể tìm người khác.”
Hắn tức giận muốn chết, tức giận đến toàn thân run lên: “Nhiễm Tô, em được lắm! Em phải hành hạ anh như vậy mới được sao?!”
=============
Trong nghĩa trang, người đến người đi, đông đúc, đều chỉ vì một nhân vật chính. Nghĩa trang vốn nên yên tĩnh giờ phút này lại khoác lên một tầng khí người náo nhiệt, huyên náo rồi lại rét lạnh thấu xương.
Một hồi lâu sau, cảnh ồn ào náo động rút đi, chỉ còn lại ba người, còn lại gió thu hiu quạnh lạnh lẽo.
“Bà ấy, trước khi ra đi có nói gì không?” Khí phách nội liễm bề ngoài tuy có chút già nua nhưng nhuệ khí và khí thế năm xưa chinh chiến vẫn không giảm.
Nhưng hiển nhiên, cô gái bên cạnh người đàn ông trung niên không hề bị khí thế đó áp bách, ngược lại vẫn mang vẻ lạnh lùng thấm vào lòng người.
“Mẹ nói, nếu có thể quay đầu lại, mẹ thà rằng là một Tô Tử Nhu không lập gia đình.”
Sau khi cô nói xong, người đàn ông đó chấn động, mấp máy môi, khuôn mặt cương nghị lộ ra yếu ớt và vô lực. Một lúc lâu sau, Nhiễm Thịnh Duệ ngắm nhìn cô con gái đã trưởng thành trước mặt, trong mắt lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hoi-vo-chong/2898042/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.