Cô cho rằng ngày hôm nay đã gần kết thúc, lại không nghĩ rằng một đêm này vô cùng dài lâu và đau đớn như thế, đêm dài đằng đẵng làm cho cô cả đời không thể quên.
=============================================
Màn đêm buông xuống, sao lốm đốm đầy trời.
Nhiễm Tô đóng kín cửa sổ sát đất mang cơn gió lạnh buốt vào phòng, có chút mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi.
Tiếng mở cửa ở dưới tầng và tiếng bước chân vội vã khiến lòng cô bất an, lông mày không khỏi chau lại, đôi mắt nhẹ chuyển động, nhưng không mở ra.
“Phu nhân!”
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra tự tiện, cô bỗng đứng dậy, khi đang muốn hỏi, lại thấy quản gia thở hồng hộc đi tới, sắc mặt lo lắng, dáng vẻ vô cùng vội vàng.
Thấy thế, Nhiễm Tô đột nhiên cảm thấy căng thẳng, có chút trầm thấp nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?!”
“Bà… Bà Lý nói ở bệnh viện đã xảy ra chuyện ”
“Bệnh viện nào?!” Cô chợt thấy mơ hồ, không chút nghĩ ngợi bật thốt ra.
“Chính là, chính là bệnh viện của mẹ phu nhân, Tinh Thần…” Bệnh viện cao cấp chuyên trị bệnh tâm thần. Những chữ đằng sau không dám nhắc tới trước mặt Nhiễm Tô, ai chẳng biết phu nhân Nhiễm gia bị bệnh tâm thầm, khi nổi điên lên thì không ai có thể khống chế nổi!
“Đi ra ngoài, tôi biết rồi.”
Dường như phải dùng tất cả sức lực, Nhiễm Tô hít một hơi thật dài, ánh mắt phức tạp, hơi thở trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt Nhiễm Tô trấn định bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hoi-vo-chong/2898016/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.