*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ biết rồi.” Cô trước giờ vẫn không để ý hắn có tới hay không, cô chỉ thấy con trai mình, cũng chỉ nguyện chăm chú nhìn con trai mình, người khác cô đều mặc kệ… Huống chi, từ rất lâu rồi hắn đã nói cô không cần chờ hắn trở về, mà cô cũng đã từng thề rằng, đời này cô sẽ tuyệt không chờ hắn thêm giây phút nào nữa!
“Bố bảo con ăn với mẹ trước, đừng để mẹ đi làm bị đói, mẹ, mẹ thấy bố có dịu dàng săn sóc mẹ không!” Úy Chí bật cười nói.
“…” Cô chẳng nói đúng sai chỉ khẽ cúi đầu, sau đó chuyên chú ăn cơm, thật bình tĩnh, rất chuyên tâm.
Đối mặt với phản ứng thờ ơ của mẹ, Úy Chí cũng không biết có điều gì khác thường, cậu đã quen rồi, cũng không còn cảm thấy mẹ phải mừng rỡ khi được bố săn sóc, dù sao đây là chuyện thường, hơn nữa trong mắt cậu, đôi vợ chồng trong thương giới có thể tương kính như tân, bình đạm như bố mẹ mình quá ít, hơn phân nửa đều là tranh đoạt gia sản, có thể còn không đội trời chung, đều tự bảo vệ lợi ích của mình. Ngoài công việc họ làm cùng nhau, nếu như nói đây đối với vợ chồng cũng không tính là ân ái, vậy thế nào mới được coi là vợ chồng?!
Ăn cơm thật bình tĩnh, qua một lúc lâu, Úy Hành Vân đi vào phòng khách, bộ vest Armani màu xám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hoi-vo-chong/2897994/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.