"Tiểu Vũ! Ngươi làm sao vậy? Ngươi có tâm sự à?"
" Ngươi không cảm thấy có gì đáng ngờ hay sao?"
" Đáng ngờ?"
"Đúng vậy! Chiếu theo lý bình thường khi ta giết bảy tên cặn bã kia thì trễ nhất là sáng nay chúng ta đã bị tập kích bởi bọn người Hấp Diêm Trại rồi nhưng đến tận bây giờ rồi vẫn chưa thấy bọn chúng có động tĩnh gì cả, ngươi không cảm thấy lạ sao Mạnh Trưởng Lão?"
" Đây là chuyện khiến ngươi đâm chiêu từ sáng đến giờ sao?"
" Đúng vậy! Một tí đền gần sơn trại của bọn chúng thì nên cảnh giác ta e là có biến!"
" Tiểu Dâm Tặc! Lá gan của ngươi có phải là quá nhỏ rồi không với tu vi của mấy người bọn ta thì bọn sơn tặc này có là gì"
Mạnh Lệ Nương còn chưa kịp trả lời thì đoạn đối thoại của nàng và Vũ Tiểu Vũ đã bị Hiên Viên Tú Nhi cắt ngang, nàng nhìn hai người bọn họ to nhỏ ở phía sau có chút khó chịu trong lòng mà lên tiếng châm chọc.
" Công Chúa! Cô quá ngây thơ rồi, tu vi có cao đến mấy thì cũng không qua được mưu hèn kế bẩn còn chưa kể ở Huyền Chân đại lục này Tu vi Nguyên Anh chưa phải là sức mạnh tuyệt đối nếu như một vạn Kim Đan cùng một lúc tấn công thì ngươi có chắc chắn là chống lại được không?" Vũ Tiểu Vũ nghe Hiên Viên Tú Nhi nói liền cười đáp,
Đối với câu hỏi của Vũ Tiểu Vũ đương nhiên một cô gái chưa trải sự đời như Hiên Viên Tú Nhi làm sao phản bác được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hoi-mong/777720/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.