“Khụ Khụ..!”
Phan Văn Tú có chút khó khăn đứng dậy đồng thời ho khan vài tiếng, hắn lúc này dùng hai mắt mang đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Vũ, những lời của Vũ Tiểu Vũ vừa nãy cứ như là dao găm đâm sâu vào tận trong tâm khảm của hắn.
Trước đó, khi hai người chỉ so quyền cước với nhau, Phan Văn Tú đã nghĩ rằng hắn sẽ nhanh chóng đánh bại được Vũ Tiểu Vũ bởi vì một kẻ chỉ có tu vi Ngưng Thần thì làm sao có thể chống lại được một kẻ sắp bước vào cảnh giới Kim Đan nhưng thực tế đã dội cho hắn một gáo nước lạnh khiến cho đầu óc tràn ngập thù hận của hắn bắt đầu thanh tỉnh.
Hắn cố áp chế tâm tình đang dậy sóng của mình và ngay khi hắn ổn định được tâm trạng cũng là lúc hắn bắt đầu thành công trong việc áp chế Vũ Tiểu Vũ không những thế hắn còn tra tấn Vũ Tiểu Vũ để trút nổi câm hờn trong lòng thế nhưng chính vì hành động không lý đó đã khiến cho hắn phải ôm hận, nếu như lúc đó hắn một kiếm giết chết Vũ Tiểu Vũ thì có lẽ những lời lẽ cay đắng đó đã không thể phát ra từ cái miệng của tên khốn kiếp đó.
“Khốn nạn..! Rõ ràng hắn đã bị mình áp chế không thể thoát ra được nhưng sau khi may mắn được lôi kiếp cứu thoát hắn lại mạnh lên một cách không bình thường, rốt cuộc thì tại sao lại như vậy?” Phan Văn Tú tự nhủ trong lòng, hai con mắt vẫn nhìn vào Vũ Tiểu Vũ nói:
“Hừ…! Nếu ta đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hoi-mong/777696/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.