Sau khi Vũ Tiểu Vũ rơi vào tầm khống chế của Phan Văn Tú liền bị hắn tra tấn bên cạnh đó hắn còn không ngừng lên tiếng khiêu khích Vũ Tiểu Vũ:
“Như thế nào..? Sao ngươi không tấn công ta đi…? Ngươi không biết đánh trả à…? Không phải lúc nãy ngươi mạnh miệng lắm à sao bây giờ cứ đứng im như một con chuột chết vậy? Phản kháng đi?"
Cứ mỗi lần Phan Văn Tú nói một câu là kiếm trong tay của hắn lại hạ xuống, sau mỗi đường kiếm như vậy lúc này máu tươi đã chảy ướt đẫm bộ y phục Vũ Tiểu Vũ đang mặc, nhìn thảm trạng của hắn lúc này ai cũng hả hê trong lòng tuyệt nhiên không hề có một ai thương cảm bên cạnh đó thái độ mỉa mai của Phan Văn Tú lúc này càng làm cho bọn nữ đệ tử cảm thấy khoang khoái trong lòng.
Trong khi bên ngoài đang có một màn tra tấn đẫm máu thì bên trong thức hải của Vũ Tiểu Vũ đang có một màng đối đáp nãy lửa giữa hai luồng linh thức hắc bạch:
“Bạch Tiểu Vũ..! Ngươi lại đang bắt đầu chơi trò cái biến thái để người khác hành hạ bản thân à…! Chà chà..! Lần này đổi gu luôn, không ngờ gu của ngươi cũng mặn thiệt, không chỉ thích bị nữ nhân hành hạ mà còn thích luôn cả nam nhân à! Khakkkkk!”
“Đệt! Tên khốn nhà ngươi nói nhăn nói cuội gì đó, không lo bế quan tìm hiểu Ma Thần Ước Nguyện Ngọc đi, chạy ra đây xỉa xói ta làm gì!” Bạch Tiểu Vũ vừa nghe Hắc Tiểu Vũ cười nói liền bực bội đáp,
"Xỉa xói cái khỉ móc..!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hoi-mong/777694/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.