“Mạnh chưởng môn! Dựa theo những gì đang diễn ra bên dưới thì ta thấy Phan Văn Tú rất có thể sẽ là người dành được vị trí Thủ Tịch bởi vì hắn quá mạnh mẽ so với những người còn lại, Dưỡng Đằng Thuật quả nhiên bá đạo, theo ta thì không cần phải đợi đến lúc diễn ra trận đấu cuối cùng làm gì cứ phong cho hắn làm Thủ Tịch Đệ Tử cho rồi!” Những lời này được phát ra từ miệng của Trịnh Bất Quần, Trước đó không lâu, Trịnh Bất Quần được Mạnh Thiên Uy giải thích những chỗ bất đạo của công pháp Dưỡng Đằng Thuật, tuy nhiên lúc đó hắn có chút không cho là thật nhưng bây giờ lại thấy Phan Văn Tú liên tiếp thể hiện sự dũng mãnh trên lôi đài cho nên hắn làm ra một chút phỏng đoán. Thế nhưng Bùi Công Nhũ lại không cho là như vậy: “Trịnh Thành Chủ! Không phải ta sửa lời ngươi nhưng điều ngươi nói có chút giựt gân thì phải! Ngươi không nghe Mạnh Tông Chủ từng nói à! Tên tiểu tử gì gì đó được đích thân ngài ấy bồi dưỡng làm sao có thể bị Phan Văn Tú đánh bại được chứ!” Lão nói tới đây thì hai mắt không chút khách khí nhìn thẳng về phía Mạnh Thiên Uy tựa như chờ lão lên tiếng, Lời của lão vừa thốt ra liền làm cho bọn người của Thái Sơ Tông cảm thấy buồn bực trong lòng không khỏi thốt lên “Tông chủ à Tông Chủ! Ngài quá sơ xuất rồi!” Không dừng lại ở đó lời nó của lão còn làm cho Mạnh Lệ Nương đang vui vẻ phải đổi sắc mặt nhìn lão với ánh mắt hình viên đạn, đều này khiến cho lão cảm thấy không thoải mái, lão có chút khó hiểu không biết bản thân đã đắc tội gì với Mạnh Lệ Nương mà hết lần này đến lần khác gặp phải thái độ khó chịu của nàng. Cũng vào lúc Lão thốt ra câu đó thì phía bên dưới truyền đến âm thanh của Lý Chân nguyên : “Vũ Tiểu Vũ thắng!” Thì ra trong khi mọi người đang tập trung vào diễn biến trận của Phan Văn Tú và Hoàng Lê Vi thì phía bên này Vũ Tiểu Vũ lại âm thầm dùng một quyền đánh bại Tường Vi Tùng Lâm, có thể nói hắn và Bùi Công Nhũ phối hội rất chuẩn xác, một người vừa nói xong thì người khi cũng hành động thể hiện đều đó. Lúc này trong thâm tâm của Bùi Công Nhũ lại cảm thấy khó chịu, mỗi lần lão nhắc tới Vũ Tiểu Vũ thì hắn lại cho lão một cái kinh hỷ, lão càng nghĩ càng cảm thấy hắn chính là khắc tinh trong đời mình cho nên ánh mắt không khỏi hiện lên sát ý nhưng rất nhanh lại được lão che dấu. Vũ Tiểu Vũ cũng không biết hắn vô tình lại thành cái gai trong mắt cần phải diệt trừ của kẻ khác dù hắn chẳng làm nên tội tình gì. Lúc này Mạnh Thiên Uy cũng lên tiếng, đối với thái độ cố ý châm chọc trước đó của Bùi Công Nhũ lão chẳng mấy quan tâm: “Bùi Thành Chủ! Ngài lại quá lời rồi, trận chiến một khi chưa diễn ra thì còn chưa biết kết quả như thế nào, ta là Tông Chủ còn chúng là đệ tử trong Tông của ta nên hiển nhiên ta sẽ không thiên vị nghiên về một phía nào cả mà sẽ đánh giá tổng quan. Thứ nhất tuy ta là người đích thân bồi dưỡng Vũ Tiểu Vũ nhưng cũng không dám chắc hắn sẽ vô địch đánh bại hết tất cả mọi đối thủ bởi vì Thái Sơ Tông ta không chú trọng vào môn công pháp nào cả, bọn chúng tự định ra hướng đi của riêng mình còn chúng ta chỉ uốn nắn bọn chúng để bọn chúng không bị lầm đường lạc lối mà thôi. Thứ hai, tuy Dưỡng Đằng Thuật của Phan Văn Tú khá là bá đạo nhưng cũng không bởi vì vậy mà không có ai có thể đã bại hắn nếu không mấy năm qua thành tích của hắn không phải chỉ dừng lại ở đó, ta vẫn là câu nói đó một khi trận đấu chưa bắt đầu thì mọi chuyện đều có thể xảy ra, có quá nhiều nhân tố để quyết định kết quả một trận đấu”. “Tông Chủ quả nhiên là Tông Chủ” Hầu như mọi người ở Thái Sơ Tông nghe Mạnh Thiên Uy đáp lại lời nói của Bùi Công Nhũ không khỏi thầm khen trong lòng. Sau khi Mạnh Thiên Uy dứt lời thì Bùi Công Ngũ cũng không có phản ứng gì, thần tình tựa như đang nghiền ngẫm lời của Mạnh Thiên Uy nói, một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Mạnh Tông Chủ nói không sai! Lời của ngài làm ta nhớ đến lịch sử Huy Hoàng trước đó của Nhân Tộc, trước khi chiến tranh nổ ra hầu như tất cả các tộc đều cho rằng Nhân Tộc của chúng ta không thể nào chiến thắng nhưng cuối cùng thì sao? Kẻ chiến thắng cuối cùng vẫn là Nhân Tộc của chúng ta” Khi Bùi Công Nhũ nhắc đến chiến tích huy hoàng này thì thần thái của tất cả mọi người trở nên hân hoan, ai cũng tự hào về đoạn lịch sự huy hoàng đó. Ngay lúc mọi người đang chìm trong mộng tưởng thì giọng nói của Dương Tiếu Dung đột ngột vang lên cắt đứng dòng suy nghĩ của bọn họ: “Ta xin đầu hàng!” Nàng vừa dứt lời thì giám thí lôi đài Đông Nam là Phan Sĩ Liêm nhanh chóng xuất hiện cho trận đấu được tạm dừng, còn mọi người bên dưới ai cũng ngơ ngác không hiểu tại sao, đang yên đang lành thì đột nhiên Dương Tiếu Dung ra dấu xin thua cuộc. Nhất là những đệ tử ở Đan, Dược hai phong, một dấu chấm hỏi tựa như đang đặt trên khuôn mặt của bọn họ vậy. Dương Tiếu Dung cũng không để bọn họ hoài nghi liền giải thích: “Đệ tử, bị thương khá nặng nên không thể tiếp…khụ khụ”. Nàng vừa nói đến đây liền đột nhiên ho một tiếng kèm theo đó là hai ngụm máu tươi phun ra từ cái miệng của nàng, một dòng máu nhỏ lặng lẽ chảy ra ở khéo miệng của Dương Tiếu Dung. Thật ra lúc nãy Dương Tiếu Dung đã đỡ một chiêu của Quế Tiểu Hoa và làm nội thương trong người tái phát khiến cho nàng không thể không ra quyết định bỏ cuộc nếu như cứ cố gắng tiếp tục sẽ ảnh hướng đến căn cơ sau này. Tuy trước đó nàng đã có thời gian nữa canh giờ để khôi phục nhưng với nội thương trong người của nàng hiện tại bấy nhiều thời gian là không đủ. Việc tái phát nội thương lúc này chính là minh chứng cho đều có. Phan Sĩ Liêm nghe nàng nói như thế liền chấp nhận và tuyên bố: “Quế Tiểu Hoa thắng!” Kết Quả vừa được công bố thì Đặng Ngọc Huyền lại cảm thấy chua xót, nàng thầm trách Lý Mộng Trinh “Nếu như lúc đó cô ta cố gắng hơn một chút nữa thì giấc mơ của mình đã không phải chỉ là giấc mơ rồi” nàng xem đến đây thì cảm thấy không còn gì để xem nữa liền lặng lẽ bỏ đi. Thời điểm hai trận ở những lôi đài bên kia chính thức khép lại cũng là lúc mọi ánh mắt đều tập trung về lôi đài Tây Bắc, lúc này trận thế có phần nghiên về Hoàng Lê Vi, khi nàng liên tiếp đánh cho Phan Văn Tú bị trọng thương. Tuy nhiên Hoàng Lê Vi cũng chỉ tạo nên được một chút lợi thế mà thôi bởi vì trên người nàng cũng bị Mộc Đằng để lại khá nhiều vết thương, có thể nói phần lợi thế này chính là đổi từ máu thịt của nàng mà có. Những sợ Mộc Đằng Thương lúc này đã hoàn toàn biến mất, chúng không còn xuất hiện trên lôi đài nữa còn Phan Văn Tú thì đang cố gắng đứng vững trên đôi chân đang rung rẩy, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đỗ ngã. Hoàng Lê Vi không tiếp tục tấn công bởi vì nhìn tình trạng thảm hại của Phan Văn Tú, nàng có chút không đành lòng ra tay : “Bỏ cuộc đi Phan sư huynh! Với trình trạng hiện nay của ngươi thì cho dù muội không đánh thắng huynh thì huynh cũng tự gục gã mà thôi!” Phan Văn Tú đối với lời nói của Hoàng Lê Vi chẳng mấy quan tâm, nội tâm hắn đang liên tục tranh đấu: “Nên hay không? Ta là nên hay không nên đây? ” Hoàng Lê Vi thấy Phan Văn Tú không trả lời mình cho là hắn không nghe nàng nói gì nên một lần nữa lặp lại: “Phan sư huynh! Ngươi bỏ…..” Chỉ là nàng vừa nói được mấy chữ liền bị Phan Văn Tú cắt ngang, thái độ hắn đối với nàng vẫn ôn hòa: “ Hoàng sư muội! Ta biết muội lương thiện, không thích ganh đua đối với muội đây chỉ là một cuộc tỷ thí nhàm chán nhưng đối với ta thì nó rất quan trọng cũng không phải ta ham mê gì với vị trí Thủ Tịch đệ tử mà ta đang có chuyện cần phải làm, ta tuyệt đối không thể thua được!” Phan Văn Tú nói tới đây thì hai mắt trở nên kiên địch, đôi tay đưa lên bắt đầu bắt ấn. Hoàng Lê Vi thấy hắn cố chấp như vậy cũng không biết phải nói gì bởi vì một khi con người cố chấp đã nhận định đều gì đó thì sẽ không bao giờ bị ngoại lực chi phối, nàng vốn chỉ coi đây là một cuộc rèn luyện nên không đặt quá nhiều tâm tư với hư vinh này. Nhưng dù sao đây cũng là một cuộc thi đấu, người theo Vũ Tu như nàng đương nhiên sẽ có tinh thần thượng võ ăn sâu vào máu cho nên nàng sẽ xuất ra hết tất cả khả năng của mình, đánh cho tới khi nào thua cuộc thì thôi, thanh Kiếm trong tay nàng một lần nữa lại vung lên chém tới. Ngay lúc này phía bên kìa Phan Văn Tú cũng vừa kết xông ấn miệng hô to: “Dưỡng Đằng Thuật! Thức thứ ba Mộc Đằng Ký Sinh” Lúc này ngay tại đan điền của Phan Văn Tú hiện ra gốc Mộc Đằng cao khoảng hai ngang tay, trên thân của Mộc Đằng bắt đầu xuất hiện những hạt nhỏ li ti mắt thường không thể nhìn thấy, gốc Mộc Đằng này chính là Đằng Chủng mà Phan Văn Tú ngưng tụ ra được. Những hạt nhỏ li ti vừa xuất hiện liền dưới tình huống quỷ thần không biết bay đi với tốc độ rất nhanh đồng thời gốc Mộc Đằng đang tươi tốt đột nhiên bị héo hốc tựa như mất nước vậy. Phan Văn Tú thấy vậy ánh mắt không khỏi trầm xuống trong lòng lại cực kỳ đau đớn, có thể nói đây chính là tâm huyết của hắn suốt mấy năm qua nhưng nỗi đau này lại nhanh chóng được hắn quên đi và thay vào đó là thù hận, chính vì thù hận đó nên hắn mới bất chấp tất cả mà làm như vậy. Tuy rất nhanh sau đó Đằng Chủng sẽ khôi phục trở lại nhưng tổn thương từ một chiêu này mang lại là vẫn có, cho nên lúc trước hắn mới khó khăn quyết định như vậy, nếu không phải tình thế trước mắt không cho phép thì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy. Ngay lúc hạt nhỏ từ Đằng Chủng bay đi thì một chiêu của Hoàng Lê Vi cũng đánh tới nhưng có vẻ như nàng phát hiện được gì đó nên nàng đột nhiên dừng thế công mà quét ngang một kiếm rồi nhanh chóng lui về phía sau. Tất cả mọi người lúc này đều ngạc nhiên trước động thái chuyển công sang thủ của Hoàng Lê Vi, bọn họ không hiểu tại sao nàng lại làm như vậy và rất nhanh sự ngạc nhiên đó liền bị sự biết đổi trên người của Hoàng Lê Vi làm thay đổi......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]