Thái Sơ Tông.... Lúc này ở trước Đại Điện Thái Sơ Tông đang diễn ra một trận đấu sôi nổi chưa có hồi kết, trận đấu này đang diễn ra ở lôi Đông Nam, lúc bấy giờ trên lôi đài có một nữ nhân xinh đẹp đang bị vây công bởi một luồng diễm hỏa được phun ra từ miệng của một con Hỏa Long trong suốt, mà nói chính xác hơn là luồng diễm hỏa này đang bao bộc lấy nữ nhân đó thì đúng, ở phía đối diện nữ nhân này lại có một nữ nhân khác hai tay đang liên tục biến đổi pháp quyết tựa như đang đều khiển con Hỏa Long trong suốt và hai nữ nhân này chính là Lý Mộng Trinh và Dương Tiếu Dung. Trở ngược lại trước đó một vài giây... Ngay khi bị Dương Tiếu Dung bất ngờ tấn công và bị luồng diễm hỏa bao bọc, Lý Mộng Trinh gần như ngay lập tức dùng linh lực tạo ra một lớp khiên phòng hộ nhầm chống chọi lại luồng diễm hỏa và chuẩn bị thời gian phản công nhưng ngay sau đó nàng mới biết được chuyện nàng suy nghĩ là đều không tưởng bởi vì để chống chọi được luồng diễm hỏa là đều khổ sở đến cở nào. Sau một lúc dằn co, những giọt mồ hôi đã bắt đằu lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi tay nhỏ nhắn của nàng cũng đã bắt đầu rung rẩy bởi vì áp lực ngày càng lớn từ luồng diễm hỏa bên cạnh đó lớp phòng hộ bằng linh lực của nàng cũng đang bị luồn diễm hỏa ăn mòn từng chút từng chút một, đều này khiến cho nàng phải cẩn thận trong mọi hành động bởi vì chỉ cần mắc một chút sai lầm thôi thì ngay lập tức sẽ bị quay chín. Tình trạng của Dương Tiếu Dung ở phía đối diện với Lý Mộng Trinh lúc này cũng không khá hơn bao nhiêu bởi vì việc giữ cho con Hỏa Long trong suốt liên tục tấn công bằng Diễm Hỏa là một việc cực kỳ khó khăn, cái này cũng không phải là sở trường của nàng. Hiện trạng dằn co của hai người làm cho Đặng Ngọc Huyền khá là hồi hộp cũng khẩn trưởng bởi vì chỉ cần Lý Mộng Trinh thua cuộc ở trận đấu này thôi thì coi như vụ cá cược sẽ đi đến hồi kết vì Vũ Tiểu Vũ đã bước một chân vào trận đấu cuối cùng rồi. "Lý Mộng Trinh à Lý Mộng Trinh! Ngươi đang làm cái gì vậy?" Và Lý Mộng Trinh cũng chóng đáp lại lời của Đặng Ngọc Huyền bởi vì đúng vào lúc này nàng đột nhiên phá vây chui, chỉ là tình trạng không được tốt lắm. Đầu tóc cháy xém vẫn còn đang bóc khói nghi ngút, y phục đang mặc trên người cũng bị cháy lõm chõm làm cho không ít chỗ da thịt trắng bóng bị lộ ra bên ngoài, một vài chỗ còn bị bỏng nhẹ. Có thể thấy Lý Mộng Trinh đã trả một cái giá hơi đắc cho việc thoát ra khỏi vòng vây do Dương Tiếu Dung. Ngay khi Lý Mộng Trinh phá vây thì Dương Tiếu Dung cùng Hỏa Long cũng ngừng lại không tiếp tục công kích, đôi mắt đầy sát khí của Hỏa Long nhìn chằm chằm vào Lý Mộng Trinh, chỉ cần nàng có một chút dị động gì đó là rất có thể sẽ bị Hỏa Long công kích ngay lập tức. Vừa rời khỏi vòng vây, Lý Mộng Trinh nhanh chóng đều tức lại trạng thái của mình, nàng biết lúc này nàng cần phải có trạng thái tốt nhất bởi vì đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của nàng, lượng linh lực trong cơ thể đã không cho phép nàng có bất kỳ một sai lầm nào nữa. Dương Tiếu Dung ở phía bên kia có lẽ cũng hiểu đó bởi vì ánh mắt của nàng nên lúc nào cũng đề cao cảnh giác, đôi tay lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, hai mắt luôn nhìn về phía Lý Mộng Trinh không một chút lơ là, dù chỉ là một cái chớp mắt cũng không được. Đặng Ngọc Huyền cũng đưa mắt chăm chú nhìn Lý Mộng Trinh vừa khẩn cầu vừa hy vọng nàng ta có thể làm ra đột phá, nếu không nàng chỉ còn cách nuốt nước mắt rời đi mà thôi. Không gian lúc này thật sự rất tĩnh lặng, hai người một thú sáu mắt nhìn nhau không phát ra một tiếng động, nếu không phải có tiếng reo hò từ những lôi đài còn lại thì chỗ này thật sự sẽ yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến mức chỉ cần một tiếng lá rơi thôi cũng đủ làm cho mọi người chú ý. Thời gian cứ thế trôi đi và đúng vào lúc này, Lý Mộng Trinh cũng bắt đầu di chuyển, bộ pháp dưới chân bước tán loạn không tuân theo một quy luật nào, điệu bộ của nàng lúc này tựa như một kẻ say rượu đang bước đi. Tuy dáng vẻ là một kẻ say rượu nhưng tốc độ di chuyển cũng không phải là một người bình thường chân chính có thể so sánh nên khoảng cách hai người dần dần thu hẹp. Khi khoảng cách đến Dương Tiếu Dung chỉ còn vài tấc thì Lý Mộng Trinh hô to: “Túy Nhân Cuồng Vũ, Thức Thứ Nhất Loạn Vũ Kiếm” Lời vừa dứt thanh kiếm trong tay cũng vung lên chém kết hợp với dáng vẻ lúc này của nàng người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ rằng nàng là một kẻ điên chém loạn xạ, đường kiếm lúc này rất đúng với cái tên mà nàng vừa gọi nó Loạn Vũ Kiếm. Phía bên kia Dương Tiếu Dung vừa thấy Lý Mộng Trinh hành động, tay liền thủ quyết bắt ấn con Hỏa Long trong suốt phun ra một luồng Hỏa Diễm bắn tới Lý Mộng Trinh nhưng nàng ta với điệu bộ Túy Nhân tránh đi trong gang tấc. Dương Tiếu Dung thấy một kích không trúng đích liền biến đổi pháp quyết khiến cho con Hỏa Long trong suốt uốn lượn trên không trung rồi quét cái đuôi của mình tấn công về phía Lý Mộng Trinh. “Ầm…!” Chiếc đuôi lại một lần nữa giống như luồng Diễm Hỏa bị trượt trong ngang tấc và nó nhanh chóng quất xuống đất tạo ra một vụ nổ nhỏ làm cho khói bụi lại bao trùm cả lôi đài. Sở dĩ Lý Mộng Trinh có thể liên tục trách né được chiêu thức của Dương Tiếu Dung cũng bởi vì lúc này nàng xử dụng bộ pháp như một gã say rượu phương hướng vô định không theo quy tắc, trước đó nàng dễ dàng bị luồn Diễm Hỏa vây khốn cũng là do chủ quan cộng thêm lúc đó Dương Tiếu Dung canh thời gian ra tay rất chuẩn xác. Thế công của Lý Mộng Trinh cũng không bởi vì những đòn tấn công của Hỏa Long mà dừng lại, thanh kiếm liên tục chém về phía Dương Tiếu Dung nhưng đều bị nàng dùng Lò Luyện Đan chống đỡ. Ngay vào lúc này, cái miệng xinh xắn của Lý Mộng Trinh lại hô lên: “Túy Nhân Cuồng Vũ, Thức Thứ Hai Phi Kiếm Lăng Không” Lời vừa dứt thanh kiếm trong tay nhanh chóng bay đi với tộc độ cực nhanh lao thẳng về phía Dương Tiếu Dung, một chiêu này của Lý Mộng Trinh cũng đã tính toán một lúc lâu bởi vì lượng linh lực trong người của nàng bây giờ cũng chỉ có thể đánh ra một chiêu nữa mà thôi. Tuy Loạn Vũ Kiếm tiêu hao linh lực không nhiều nhưng với tần tần phòng ngự của Dương Tiếu Dung cũng không mấy tác dụng nên Lý Mộng Trinh mới quyết định tung ra một chiêu được ăn cả còn ngã thì về không. Dương Tiếu Dung trước sức ép kinh người, nàng không mấy nao núng đôi tay vẫn bấm pháp quyết điều khiển con Hỏa Long trong suốt, chiếc đuôi của nó nhanh chóng quét ngang đỡ một kiếm đang đến của Lý Mộng Trinh. Thế nhưng trước thế công vũ bão của thanh kiếm đầu Hỏa Long sao một lúc dằn co cũng không thể thành công ngăn cản và bị thanh kiếm xuyên thủng, ngay lúc đầu Hỏa Long bị thanh kiếm đâm xuyên qua cũng là lúc Dương Tiếu Dung phun ra một ngụm máu tươi đồng thời nàng cũng liên tục lùi về sau. Đặng Ngọc Huyền thấy Dương Tiểu Dung bị thương liền cảm thấy một chân trời mới đã mở ra, trước mặt nàng hiện ra hình ảnh nàng đang ngồi trên chiếc ghế đầy quyền lực của Vũ Sát Phong và phía bên dưới là mấy trăm đệ tử đang hô to ba chữ “Đặng Chưởng Phong…Đặng Chưởng Phong” cùng với đó là hình ảnh thảm bại của Mạnh Lệ Nương cùng Vũ Tiểu Vũ đang lê bước ra khỏi Vũ Sát Phong, nàng không khỏi nở nụ cười đắc ý. Chỉ là khoảng khắc hân oan ấy không tồn tại được bao liền vỡ tan bởi vì Dương Tiếu Dung sau khi lùi lại mấy bước đã làm ra hành động khiến cho tất cả mọi người há mồm kinh ngạc. “Thu” Một tiếng rõ to phát ra từ cái miệng xinh xắn của Dương Tiếu Dung, ngay khi âm thanh vừa dứt Thanh Kiếm liền biến mất trước Lò Luyện Đan một cách kỳ lạ, sau khi thanh kiếm biến mất Lò Luyện Đan đột nhiên xoay tròn liên tục, mọi chuyện cũng không dừng lại ở đó bởi vì ngay sau đó Dương Tiếu Dung lại hô một tiếng: “Xuất” Một Thanh Hỏa Kiếm từ bên trong Lò Luyện Đan lao ra với tốc độ cực nhanh bay thẳng về trước, phương hướng dĩ nhiên là hướng Lý Mộng Trinh đang đứng. Ngay khi Dương Tiếu Dung tung ra một đòn phản kích thì trên đài cao Trịnh Bất Quần có chút kinh ngạc nhìn về một lão già nói: “Thất Trưởng Lão! Đan Lô còn có thể sử dụng như vậy sao?” Trịnh Bất Quần vừa dứt lời thì hầu như tất cả ánh mắt đều tập trung về phía Huỳnh Tuyệt Phách bởi vì hắn chính là một vi Đan Sư Tứ Phẩm. Huỳnh Tuyệt Phách nghe hắn nói như vậy thần tình có chút xấu hổ nói: “Cái này ta cũng không rõ nữa! Có thể nói đây cũng chính là lần đầu tiên ta được chứng kiến có người dùng Đan Lô như vậy! Có lẽ Đan Lô này là một pháp bảo hoặc người tạo ra nó có thể là một người am hiểu về không gian chẳng hạn” Mọi người nghe hắn nói vậy liền im lặng suy nghĩ, bọn cũng không tiếp tục hỏi và cũng không bàn luận thêm mà đưa mắt chăm chút nhìn về lôi đài bởi vì lúc này có một tiếp nổ vang lên thu hút sự chút ý của bọn họ. “Ầm” Thanh Hỏa Kiếm bay xuyên qua Lý Mộng Trinh rồi cấm thẳng vào khán đài làm cho mấy tên đệ tử ngồi ở đó một phen hoảng sợ nếu như bọn họ không nhanh chân rời đi thì không chừng đã làm oan hồn nơi chín suối. Lý Mộng Trinh sau khi bị Thanh Hỏa Kiếm xuyên qua thì đột nhiên biến mất không để lại một chút dấu vết nào làm cho mọi người liên tục suy đoán. Điều này làm lại cho Đặng Ngọc Huyền dấy lên hi vọng nhưng rồi lại nhanh chóng vỡ tan khi kết quả được một giọng nói nào đó tuyên bố: “Dương Tiếu Dung thắng!” Khi tất cả mọi người hướng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh liền thấy thân ảnh của hai người nam nữ, gã nam trung niên chính là vị giám thí ở lôi đài hướng Đông Nam tên là Phan Sĩ Liêm và người con gái kia chính là Lý Mộng Trinh, người đột nhiên biến mất khỏi lôi đài. Lúc này thần tình của Phan Sĩ Liêm có chút bắt đắc dĩ, ánh mắt lại không che dấu đươc sự xấu hổ khi nhìn về đám cháy ở khán đài bởi vì vừa nãy hắn cảm nhận được Lý Mộng Trinh có chút không ổn, rất có khả năng sẽ không đỡ được một chiêu hoàn thủ của Dương Tiếu Dung nên ra tay cứu Lý Mộng Trinh nhưng lại quên mất không ngăn cản Thanh Hỏa Kiếm để mặc cho nó bay đi, may mà không có gì đáng tiếc xảy ra nếu không thì lương tâm của hắn sẽ cắn rứt. Cũng vào lúc đó tiếng hân hoan bên lôi đài phí Bắc truyền đến cùng với giọng nói tuyên bố của Lý Chân Nguyên, thì ra Tường Vi Tùng Lâm sao một phen hành hạ Triệu Trung Tình liền tung ra một chiêu đánh hắn văng ra khỏi lôi đài dành chiến thắng…..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]