Bước chân của Lê Thích Lợi từ từ chậm lại bộ dáng lúc này đã không còn vội vàng như lúc nãy nữa bởi vì cái đích lão cần đến đã xuất hiện trước mặt, lão đến trước một căn phòng cúi người nói:
“Bẩm Lão Gia! Người của chúng ta gửi thư đến!”
Phía bên trong truyền đến tiếng bước chân một lúc sau cánh cửa được mở ra kèm thèm giọng nói có phần uy nghiêm “ Có chuyện gì? ”
Lê Thích Lợi vốn định lên tiếng nhưng Vũ Mục Thanh lại nói tiếp, nên âm thanh vừa đến miệng liền dừng lại:
“Thôi vào trong rồi hãy nói!”
Vũ Mục Thanh vừa nói xong liền quay người bước vào trong, Lê Thích Lợi cũng nhanh chóng nối gót bước theo, sau khi hai người ổn định vị trí của mình Lê Thích Lợi mới lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Vũ Mục Thanh. Lão sau khi xem xong trên mặt thoáng hiện lên nụ cười nhưng rất nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm nghị nói:
“Thích Lợi! Ngươi nhanh chóng tập hợp người của chúng ta lại, bọn người tông môn kia sắp đến mục tiêu chỉ định rồi, sau khi ngươi tập hợp xong liền dẫn người của chúng ta đến Thái Sơ Tông tiếp ứng Vũ Đại, nhớ lần này không được có bất kỳ sơ sót nào, hiểu chứ?”
“Đã rõ! Thưa Lão Gia!”
Lê Thích Lợi nhanh chóng cúi người nhận lệnh nhưng lão không vội vàng rời đi, Vũ Mục Thanh thấy kì lạ liền hỏi:
“Thích Lợi! Còn chuyện gì nữa sao?”
Lão thấy Vũ Mục Thanh hỏi liền có chút khó xử nhưng Vũ Mục Thanh lại nói:
"Có chuyện gì, cứ nói đi! Không phải ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hoi-mong/777664/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.