Ngay khi Vũ Tiểu Vũ suy nghĩ tới đây thì một giọng cười khoái trá vang lên trong thức hải của hắn:
“ Ta thực sự nể phục người rồi, Tiểu Vũ à! Chỉ qua có bấy nhiêu thời gian mà ngươi đã biến giấc mơ ngày đó thành sự thật rồi! À không! Chỉ mới được một nữa thôi nhưng mà như vậy cũng xem là có thành tựu rồi, tiểu đệ đây xin quỳ xuống bái phục ngài sát đất à…..haha”
Giọng nói này không ai khác chính là Hắc Tiểu Vũ, sau khi mệt mỏi chống chọi lại quả cầu kim sắc đó hắn đã chìm vào trong một giấc ngủ sâu may mà có Ma Thần Ước Nguyện Ngọc chống đỡ không thì hắn đã thật sự tan biến rồi.
“Cút cmn ngươi đi! Không thấy ta đang phiền sau!”
Vũ Tiểu Vũ vừa nghe hắn nói liền bực bội mắng chửi một câu sau đó liền quay trở lại không thêm để ý tới hắn nữa, chuyện quan trọng bây giờ với hắn là làm sao để đối mặt với Mạnh Lệ Nương kia kìa.
Thời gian cứ thế trôi qua, hai con người với những suy nghĩ rối loạn của riêng mình lại đang nhìn chằm chằm vào nhau xem phản ứng của đối phương thế nào, lúc này Vũ Tiểu Vũ mới thở dài nhắm mắt lại nói rất dứt khoát:
“Ngươi xuống tay đi!”
Mạnh Lệ Nương nghe hắn nói như vậy liền hiểu hắn muốn gì, nhưng nàng sao lại có thể dễ dàng cho hắn toại nguyện như vậy, không cần biết chuyện này ai đúng ai sai, nhưng nhân quả đã tạo thành thì không phải cứ chết là có thể giải quyết được, nếu lỡ như…. Nàng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hoi-mong/777649/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.