“Cuộc sống có lúc cũng rất công bằng, chuyện mà bạn đã không làm thì không ai có thể ép bạn nhận là mình làm, mà chuyện mà bạn đã làm ra thì lúc nào cũng có chứng cứ còn sót lại....”
- --------------------------------------------------o0o----------------------------------------------------
Mặc kệ mọi sự việc đang diễn ra khắp Vũ Sát Phong, Vũ Tiểu Vũ lúc này đang hí hững làm nhiệm vụ thu thập mười cây Diệp Tu Thảo ở Nam Phong Lâm. Nó là một loại linh dược có màu xanh lục, thân chỉ cao 10cm, khác với cái loại khác lá của Diệp Tu Thảo lại giống như những chiếc dây leo cuộn tròn, trên đỉnh có tất cả là mười cộng kết hợp với nhau như một chiến bàn phiên bản mini vậy.
“Haiz! Chỉ là mười cộng cỏ dại thôi mà! Mình làm sao phải vất vả như thế này, cả buổi sáng ngoài những con yêu thú đáng ghét kia ra thì làm gì có cây Diệp Tu Thảo nào chứ!”
Âm thanh ai oán kia chính là của Vũ Tiểu Vũ, hắn đang ngồi nghĩ mệt dưới bóng râm của một thân cây cao lớn. Trên tay vẫn hắn vẫn còn đang cầm một mẫu thịt yêu thú đang ăn dỡ, hắn ngã người xuống nền đất nhìn lên khoảng trời rộng lớn, hắn lại than thở:
“Đúng là xuất sơn bất lợi mà, mình nhớ hồi sáng đâu có đụng phải nữ nhân nào tới tháng đâu, hay là….Cmn! Đúng rồi! Chính là cô gái dâm đãng đó hồi sáng tính gã gẫm mình, chính là cô ta! Không sai vào đâu được! Không lẽ bây giờ trở về mai lại đến chứ đen như cứt chó như thế thì còn làm ăn gì được nữa”.
Vũ Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hoi-mong/777628/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.