Chương trước
Chương sau
“Cuộc sống có lúc cũng rất công bằng, chuyện mà bạn đã không làm thì không ai có thể ép bạn nhận là mình làm, mà chuyện mà bạn đã làm ra thì lúc nào cũng có chứng cứ còn sót lại....”
- --------------------------------------------------o0o----------------------------------------------------
Mặc kệ mọi sự việc đang diễn ra khắp Vũ Sát Phong, Vũ Tiểu Vũ lúc này đang hí hững làm nhiệm vụ thu thập mười cây Diệp Tu Thảo ở Nam Phong Lâm. Nó là một loại linh dược có màu xanh lục, thân chỉ cao 10cm, khác với cái loại khác lá của Diệp Tu Thảo lại giống như những chiếc dây leo cuộn tròn, trên đỉnh có tất cả là mười cộng kết hợp với nhau như một chiến bàn phiên bản mini vậy.
“Haiz! Chỉ là mười cộng cỏ dại thôi mà! Mình làm sao phải vất vả như thế này, cả buổi sáng ngoài những con yêu thú đáng ghét kia ra thì làm gì có cây Diệp Tu Thảo nào chứ!”
Âm thanh ai oán kia chính là của Vũ Tiểu Vũ, hắn đang ngồi nghĩ mệt dưới bóng râm của một thân cây cao lớn. Trên tay vẫn hắn vẫn còn đang cầm một mẫu thịt yêu thú đang ăn dỡ, hắn ngã người xuống nền đất nhìn lên khoảng trời rộng lớn, hắn lại than thở:
“Đúng là xuất sơn bất lợi mà, mình nhớ hồi sáng đâu có đụng phải nữ nhân nào tới tháng đâu, hay là….Cmn! Đúng rồi! Chính là cô gái dâm đãng đó hồi sáng tính gã gẫm mình, chính là cô ta! Không sai vào đâu được! Không lẽ bây giờ trở về mai lại đến chứ đen như cứt chó như thế thì còn làm ăn gì được nữa”.
Vũ Tiểu Vũ bật người dậy lủi thủi bước đi, bước chân dường như không có chút lực nào bởi vì tâm tình hắn không được tốt cho lắm, mấy ngày nay hắn toàn gặp chuyện gì đâu không, tính ra thì cũng không phải là chuyện gì quá xấu chỉ là nó diễn ra quá nhanh và hắn còn chưa có cách nào để giải quyết, cảm giác lúc này có thể nói là bế tắc cũng không sai.
Vốn tính tình hắn cũng có thể là nói là quật cường, cái gì làm không được thì cũng cố mà làm cho bằng được thế nên hắn lại quyết định tìm kiếm một vòng nữa nếu mà không được thì hắn đành bỏ cuộc trở về vậy.
Và có lẽ ông trời cũng cảm động trước tình tính của hắn nên vào đúng những giây cuối cùng của cuộc tìm kiếm hắn cũng thấy một gốc Diệp Tu Thảo, cảm giác vui mừng như vớ được vàng dâng lên trong lòng, hắn la lên nhưng một thằng điên trong niềm vui sướng tột độ đó. Khi tất cả cảm xúc qua đi thì hắn mới vỡ lẽ hắn chỉ mới tìm được một cây mà thôi.
“Haiz! Có còn hơn không! Có còn hơn không!” Trong đầu hắn lẩm bẩm câu thần chú này để tiếp thêm động lực, cho đến khi màng đêm bao trùm cả nơi đây hắn mới dừng lại, lấy tất cả linh dược ra từ trong nhẫn trữ vật, hắn điếm đi điếm lại mấy lần cũng chỉ có 7 gốc Diệp Tu Thảo mà thôi.
“Vẫn còn thiếu ba gốc, mai lại tiếp vậy. Hay là ở đây luôn không về nhĩ? Cũng không được lỡ Tiểu Xú có chuyện gì muốn tìm mình thì sao?”
Vũ Tiểu Vũ tự hỏi bản thân rồi cũng tự mình trả lời, sau đó nhanh chóng rời khỏi Nam Phong Lâm, khi về tới động phủ của mình thì hắn liền bắt gặp một bóng người đi qua đi lại trước cửa động của hắn, người đó không ai khác chính là Lý Mộng Trinh. Vừa nhìn thấy hắn thì nàng đã đùng đùng nổi giận mắng chửi:
“Tên khốn kiếp! Cả ngày hôm nay ngươi đi đâu? Có phải ra ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt rồi, không hả?”
“Ta…”
“Ta.. Ta cái con khỉ móc! Nói mau! Đến tột cùng là ngươi đi đâu hả, dám để cho bổn cô nương đợi ngươi cả một buổi chiều!” Khi Vũ Tiểu Vũ định lên tiếng thì nàng lại mắng chửi không cho hắn có cơ hội để mở miệng,
“Cái…dm! Hôm nay là ngày thứ sáu đen tối hả trời, sao mà cả ngày xui xẻo vậy!” Vũ Tiểu Vũ âm thầm than khóc trong lòng thần tình có chút dè chừng nói:
“Lý sư tỷ!”
“Gọi gọi cái gì? Có phải định bảo là ra ngoài làm nhiệm vụ, người ta thấy ngươi siêng năng nên người ta bảo ngươi ở lại cùng họ dùng bữa?” Lý Mộng Trinh vẫn giọng điệu tức tối nói,
Sở dĩ nàng có thái độ như cũng chỉ là do nàng có chút lo lắng cho hắn mà thôi, vì lúc gặp mặt Mạnh Lệ Nương nàng đã biết được lý do có buổi tụ hợp ngày mai thế là nàng một mạch đi đến định thông báo cho hắn chuẩn bị. Thật ra nàng làm như vậy cũng là bởi vì trong lòng luôn tin tưởng hắn không phải là người như vậy, sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này. Nhưng không ngờ giữa lúc dầu sôi lửa bổng như thế này mà hắn lại không có ở nhà, nàng đợi một hồi cảm thấy sót ruột liền nghĩ "Có khi nào đã bị người của Giới Luật đường bất đi rồi không".
Thế là nàng nhanh chóng rời đi hỏi thăm nhưng cũng không tìm thấy hắn, đợi chờ hắn cả buổi chiều mới thấy hắn về, vốn trong lòng toàn nghĩ đến những lời quan tâm nhưng không hiểu sao khi ra đến miệng thì lại như vậy.
“Lý sư tỷ! Tỷ có thể dừng lại được không! Muốn người ta giải thích, lại không cho người ta nói thì làm sao mà giải thích được?” Vũ Tiểu Vũ liên tục bị nàng chặn họng có chút bực tức nói.
Lý Mộng Trinh nghe hắn khẽ quát liền nhận ra mình có chút quá đáng nhưng kèm theo đó lại là một cỗ uất ức không kìm được nước mắt có chút trào ra.
Vũ Tiểu Vũ thấy nàng như vậy trong lòng có chút chùn xuống nhẹ giọng nói:
“Lý sư tỷ! Cho đệ xin lỗi vì lỡ lớn tiếng với tỷ, nhưng việc gì cũng phải từ từ, tỷ dành nói hết như thế thì làm sao đệ nói được, có phải không?”
Lý Mộng Trinh nghe hắn nói như vậy trong lòng có chút lân lân suy nghĩ “ Hắn đây là quan tâm đến cảm nhận của ta sao?” lại thấy mình nãy giờ cũng có chút không đúng liền cúi đầu, tay cầm vạc áo chàm qua chàm lại.
“Đúng là sáng giờ đệ đi làm nhiệm vụ nhưng lần này là ở Nam Phong Lâm, là một nhiệm vụ thu thập tìm kiếm linh dược nhưng lại có chút khó khăn nên đệ phải mất cả ngày để tìm kiếm”
Vừa nói hắn vừa lấy trong túi trữ vậy ra bảy góc Diệp Tu Thảo cho Lý Mộng Trinh xem:
“Tỷ nhìn đi! Cả ngày trời chỉ có bảy gốc mà thôi, ta còn đang lo không biết phải làm sao cho đủ thì lại gặp tỷ xả cho một tràn mưa phùng không kịp vuốt mặt đây nè!”
Lý Mộng Trinh nhìn thấy mấy gốc Diệp Tu Thảo trong tay hắn thì thần tình lại càng xấu hổ hơn chân lại chà chà dưới nền đất. Trong lòng lại có chút khẩn trương “Có khi nào hắn nghĩ mình là cô gái không hiểu chuyện không nhĩ? Mà xác hắn, mình có làm sao thì có liên quan gì đến hắn chứ!”.
“Lý sư tỷ! Tỷ tìm ta có việc gì không?”
“À! Chưởng Phong ra lệnh cho tất cả các đệ tử ngày mai đến Vũ Sát Điện có chuyện cần nói, ta nghe thì hình như là liên quan đến người” Lý Mộng Trinh nghe hắn hỏi thì sững sờ nói trong lòng lại oán lên “Tý nữa lại quên!”.
“Liên quan đến ta! Lý sư tỷ có biết chuyện gì không?”
“Việc ngươi làm thì người tự biết sao lại hỏi ta, ta chỉ nói như vậy thôi! Ngươi tự tìm hiểu đi, ta đi à!” Lý Mộng Trinh vì trong lòng đang rối loạn cả lên nên sao khi thông báo cho hắn liền phán thêm một câu nhanh chóng rời đi.
“Thiệt là! Nàng ta làm sao thế nhĩ lần nào cũng như vậy, bộ mắng chửi ta riết thành thói quen sao?”
Vũ Tiểu Vũ lắc đầu đi vào bên trong động phủ, cả một đêm hắn suy tư về chuyện ngày mai nó sẽ như thế nào, cuối cùng hắn cũng cho ra quyết định rồi lại tĩnh tọa tu luyện “Cùng lắm thì bị trục xuất khỏi Thái Sơ Tông mà thôi, chuyện gì tới, sẽ tới!”
Một đêm qua đi, Vũ Tiểu Vũ lại làm những chuyện quen thuộc hằng ngày, sau đó hắn bước ra khỏi động phủ khẽ nhìn nó thật lâu rồi mới quay đầu bước đi, bước chân hôm nay không vội vả như những lần vội vàng trước kia mà bước đi rất chậm, quang cảnh xung quanh cũng lọt vào tầm mắt của hắn rất kỹ càng hơn, một loại lưu luyến không muốn rời khỏi dâng lên trong lòng của hắn, hắn không thích tư vị này vì nó quá chua chát.
Vũ Sát Điện bắt đầu hiện lên trong tầm mắt, phía trước Vũ Sát Điện chính là gần hai trăm nữ đệ tử xếp thành mấy hàng ngay ngắn, trước mặt bọn chính là bảy vị cao tầng tần của Vũ Sát Phong có vẻ như nhân vật chính như hắn hôm nay lại đến muộn rồi.
Vừa bước vào phạm vi của Vũ Sát Điện tên của hắn liền được sướng lên mấy trăm cặp mắt nhanh chóng nhìn về phía hắn:
“Vũ Tiểu Vũ! Đại giá của ngươi khá là cao nhĩ, bắt mọi người ở đây chờ ngươi cả một canh giờ!” Người lên tiếng không ai khác chính là Đặng Ngọc Huyền.
“Haha, Đặng chấp sự ngài cũng không thể áp đặt như vậy, hôm qua đệ tử nhận được thông báo là buổi sáng ngày mai phải đến đây, cũng không ai nói là thời điểm nào phải đến nên có chút chạm trể hơn mấy vị sư tỷ sư muội mong mọi người lượng thứ cho!” Vũ Tiểu Vũ lúc này tâm tình không được tốt liền trả lời có chút không kính nể,
“Tên khốn kiếp lại dám ném lỗi của mình cho ta sao?” Lý Mộng Trinh đứng trong hàng ngũ liền âm thầm oán hận.
“Ngươi….” Đặng Ngọc Huyền nghe hắn nói thế thì cả giận định tiếp tục lên tiếng nhưng lúc này Mạnh Lệ Nương cũng không để nàng nói thêm gì nữa, mà cất giọng lên tiếng khiến cho mấy trăm con người ở đây không ai dám hé môi.
“Nếu ngươi đến rồi thì cũng nên bắt đầu thôi!”
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Vũ Tiểu Vũ liền hỏi:
“Vũ Tiểu Vũ! Ngươi có biết tội của mình không?”
Câu nói vừa kết thúc cũng mang đến một áp lực khiến cho Vũ Tiểu Vũ có chút khó thở, nhưng hắn cũng ngẩn đầu nhìn vào thẳng vào đôi mắt của Mạnh Lệ Nương, dỏng dạc lên tiếng:
“Chưởng Phong! Thật sự đệ tử không hiểu mình đã làm sai việc gì mà phải để ngài lao sự động chúng, chỉ đích danh hỏi tội đệ tử như thế?”
“Ngươi thật sự không biết? Vậy ta lại hỏi ngươi những lời đồn đại của một tháng qua rốt cuộc là sao?” Mạnh Lệ Nương lại gằng giọng hỏi áp lực lập tức lại được tăng thêm,
Vũ Tiểu Vũ khuôn mặt lúc này có dấu hiệu ăn không tiêu áp lực của Mạnh Lệ Nương tuông ra càng ngày càng nhiều:
“Bẩm Chưởng Phong! Đệ tử thật sự là không biết! Một tháng qua hầu như đệ tử chỉ quanh quẩn trong động phủ của mình, tuy có mấy lần ra ngoài làm chút chuyện cùng nhiệm vụ của Phong ra thì thật sự chưa từng ra ngoài làm những chuyện xấu hổ như vậy.” Vũ Tiểu Vũ trả lời không một chút suy nghĩ,
“Được! Nếu ngươi đã nhắc đến chuyện làm nhiệm vụ thì ta lại hỏi ngươi! Những chuyện đồn đãi giữa ngươi và Đinh Tú Linh, ngươi có làm không?”
“Thật sự mà nói thì đệ tử gặp mặt Đinh sư tỷ chỉ đúng một lần ở Cống Hiến Đường và cho đến nay chưa từng có lần gặp lại thì làm sao lại có chuyện như vậy?”
Mạnh Lệ Nương không quan tâm đến câu trả lời của hắn, lúc này nàng đưa mắt về phía mấy trăm tên đệ tử hỏi:
“Đinh Tú Linh! Ngươi có mặt ở đây không?”
“Bẩm Chưởng Phong! Có đệ tử!” Một cô gái với khuôn mặt khả ái lên tiếng, khác với lần ở Cống Hiện Đường ăn mặc mát mẻ, lần này nàng mặc một bộ y phục màu trắng do Vũ Sát Phong phân phát.
“Ta hỏi ngươi! Những gì Vũ Tiểu Vũ vừa nói có đúng sự thật không?”
“Bẩm Chưởng Phong! Đều là sự thật trừ lần đó ra chúng ta chưa từng gặp mặt lần nào nữa, với lại....ta thật sự vẫn còn là xử nữ à!” Nàng có chút ngượng ngùng khi nói nhắc đến chuyện riêng tư,
Vũ Tiểu Vũ đứng im lặng một bên thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ chuyện hôm nay là do có người sắp đặt nên Đinh Tú Linh rất có thể sẽ khai man hãm hại hắn nhưng khi hắn cho là mọi chuyện sẽ im xui thì một giọng nói không cho là như vậy vang lên:
"Chưởng Phong! Đây là nàng ta nói bậy, đây căn bản là hành bị bao che cho tội phạm" Đặng Ngọc Huyền đứng một bên đột nhiên lên tiến,
“ Chuyện nàng ta còn là xử nữ đúng là sự thật, ngươi không tin cứ dẫn nàng ta đi kiểm chứng"
" Chưởng Phong! Nàng ta còn là xử nữ là chuyện hiển nhiên, vì hắn chỉ quấy rối sờ soạn nàng ta thì làm sao không còn được" Đặng Ngọc Huyền bắt chấp danh dự của nữ đệ chanh chua nói,
Vũ Tiểu Vũ đứng một bên nhịn không được lên giọng:
"Tiện nhân họ Đặng, ngươi...ngươi ngậm máu phun người!"
Đặng Ngọc Huyền nghe hắn mắng chửi thì cả người rung lên vì giận dữ đang định phong trào thì đúng lúc này lại bị Mạnh Lệ Nương áp chế:
"Vũ Tiểu Vũ! Đúng sai là do ta quyết định, hành vi xúc phạm trưởng bối như vậy là phạm tội, nhưng nể tình ngươi mới lần đầu phạm tội ta đây không xử phạt ngươi nếu như còn tái phạm thì đừng trách ta vô tình!"
"Chưởng Phong!" Đặng Ngọc Huyền không chịu buông tay tiếp tục câu kéo nhưng lại bị Mạnh Lệ Nương gạt bỏ.
"Hừ! Chú ý thân phận của mình, Đinh Tú Linh dám dùng danh tiết của mình để nói ra thì chuyện đương nhiên là thật, ngươi đừng tiếp tục bới vết tìm sâu nữa!"
Sau khi Mạnh Lệ Nương làm cho Đặng Ngọc Huyền câm nít liền quay sang tiếp tục hỏi Đinh Tú Linh:
"Bây giờ Ta hỏi ngươi! Vì sao ngươi lại thay đổi tính tình và cách ăn mặc khiến cho chúng tỷ muội ở Vũ Sát Phong suy nghĩ lung tung rồi truyền bá những chuyện không đúng sự thật?”
Đinh Tú Linh trước khi trả lời liền đỏ mặt liếc nhìn Vũ Tiểu Vũ một cái rồi nói:
“Chuyện này đệ tử không biết! Kể từ hôm đó đến này đệ tử không có tiếp xúc với ai thì làm sao có chuyện đo được. Còn tại sao lại đệ tử thay đổi như vậy là vì…là vì…” Nói tới đây thì nàng bổng nhiên ấm úng hai má đỏ bừng.
“Rốt cục là sao, nói mau?”.
Mạnh Lệ Nương nhìn cách hành xử của Đinh Tú Linh nãy giờ cùng với sự e thẹn khi Vũ Tiểu Vũ đưa mắt nhìn nàng ta thì biết ngay trong lòng nàng ta đang nghĩ gì rồi, nữ nhân mà một khi đã động lòng xuân thì đương nhiên phải thay đổi bản thân để thu hút ý trung nhân của mình rồi.
Tuy vậy Mạnh Lệ Nương vẫn phải hỏi cho ra lẽ đầu đuôi mọi chuyện vì chuyện Kẻ Cuồng Dâm này, mà cả tháng nay nàng lúc nào cũng bị Đặng Ngọc Huyền làm phiền trăm ngày như một, có lúc nàng phải giả bộ như đang có việc bận để từ chối gặp mặt mới được yên thân.
“Đệ tử.. đệ tử có chút thích hắn nên mới thay đổi như vậy vì đệ tử nghe nói nam nhân rất thích nữ nhân có tình tính như vậy”.
Đinh Tú Linh sau khi công khai với mọi ngườ tất cả sự thật thì khuôn mặt bổng nhiên đỏ bừng, dĩ nhiên nàng không thể nào chịu được sự xấu hổ tột cùng này nên ngang nhiên quay đầu bỏ chạy, để lại mấy trăm con người thần tình có chút ngẩn ngơ, trong đó lại có hai cô gái tâm tình rối loạn không biết phải làm sao….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.