Chương trước
Chương sau
Đỉnh núi Bàn Tọa Sơn rộng lớn..
Từ phía xa có thể thấy một toà đại điện đang một mình đơn độc giữa khoảng không. Trước đại điện có một pho tượng cao lớn, dáng vẻ uy nghiêm, bên hông đeo một thanh bội kiếm, hay tay ôm vòng thái cực có vẻ như đang thủ thế chuẩn bị chiến đấu, pho tượng này chính là vị lão tổ khai tông của Thái Sơ Tông.
Bên trong đại điện hiện giờ có khoảng mười mấy người đang chăm chú nhìn vào một tấm gương lớn, nó dường như đang chiếu hình ảnh của Huyền Thú Trận vì ngay lúc này dáng vẻ của bọn người Vũ Đại xuất hiện bên trong nó, bọn họ đang nói gì đó nhưng không có âm thanh phát ra.
Lúc này bổng nhiên có một âm thanh ấm áp vang lên:
“Hôm nay thế nào rồi các vị?".
“Tông Chủ!”
Mười mấy người đứng dậy cuối chào vị lão giã có khuôn mặt tròn trịa, ánh mắt hiền từ thì ra người đến chính là Mạnh Thiên Uy vị tông chủ hiện tại của Thái Sơn Tông.
“Bẩm tông chủ! Hôm nay đã có một chuyện bất giờ xảy ra”. Người lên tiếng là đại trưỡng lão Trần Thoái Thương.
“Chuyện gì? Có phải chuyện vui không? Trần tưởng lão ngươi mau nói ta nghe xem nào”.
“Có một tên đệ tử một mình chiến đấu với Bạch Sư Ảnh, không những không ở thế hạ phong mà còn ung dung giết chết nó”
“Có chuyện như vậy sao?”
“Bẩm tông chủ tất cả đều là sự thật!”
Trần Thoái Thương một lần nữa khẳng định với Mạnh Thiên Uy, cùng đồng ý kiến với hắn còn có mười mấy người ở đây gật đầu xác nhận.
“Có biết hắn là ai không?”
“Bẩm tông chủ! Bọn ta chỉ nhìn được cái bóng lưng của hắn mà thôi vì tốc độ của hắn rất nhanh với lại ngài cũng biết Mục Ảnh Gương của chúng ta không thể nào tự bản thân chúng ta đều khiển vị trí muốn xem nên không thể theo dõi tên đệ tử này được”.
Lúc này Mạnh Thiên Uy dường như có đều suy nghĩ liền nói:
“ Tố Thương! Ngươi đi gọi mấy người Lý Chân Nguyên đến đây, ta có việc muốn hỏi bọn họ”.
“Đã rõ!”
Người được gọi là Tố Thương nhận lệnh nhanh chóng rời đi, một lúc sau có một nhóm năm người đến, bốn nam một nữ vừa vào đại điện liền cúi đầu chào bọn người có mặt ở đây.
“Kính chào Tông Chủ cùng các vị trưởng lão!”.
“Được rồi đừng đa lễ! Hôm nay ta gọi bọn người đến đây chính là có một chút chuyện muốn hỏi các ngươi”
Ngay khi Mạnh Thiên Uy dứt lời, một vị trung niên tầm bốn mươi tuổi với khuôn mặt có một vết sẹo ở má trái lên tiếng:
“Không biết Tông Chủ muốn hỏi đều gì? Nếu như Phan Quân biết nhất định sẽ trả lời”.
“Cũng không có gì, chuyện là trong nhóm người tuyển chọn năm nay các ngươi có lựa chọn được người nào kiệt sức bất phàm hay không, mới mười mấy tuổi đã là có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ hoặc có thể là trung kỳ cũng nên”
“Bẩm tông chủ! Kiệt sức thì có nhưng nếu nói đến tu vi Trúc Cơ thì không có người nào”.
Đỗ Trình không chút suy nghĩ liền lên tiếng mấy người còn lại cũng trầm mặc chỉ là lúc này trong lòng Lý Chân Nguyên liền nghĩ đến một người nhưng hắn lại không có căn cứ chính xác nên không dám lên tiếng.
“Thế thì lạ thật! Một mình chiến đấu với Yêu Thú Cấp ba lại là Bạch Sư Ảnh nổi tiếng với tốc độ cực nhanh không lẽ hắn không nằm trong đợi tuyển chọn năm nay mà là đệ tử kí danh mấy năm trước?”.
Mạnh Thiên Uy nghe lời nói của Đỗ Trình xong liền nói ra nghi hoặc trong lòng, lúc này Trần Thoái Thương cũng lên tiếng:
“Tông Chủ! Ngài quên rồi sao, cho dù là đệ tử kí danh đi chăng nữa chỉ cần có tu vi là Trúc Cơ thì sẽ được thăng làm ngoại môn đệ tử rồi đâu cần phải tham gia thí luyện”.
“Ngươi nói cũng phải, chỉ là ta không hiểu nếu như là tuyển chọn trong năm nay thì làm sao các vị chấp sự lại không tra ra được kẻ có tu vi Trúc Cơ, không lẽ là kẻ địch trà trộn vào bên trong Huyễn Thú Trận với mưu đồ định giết thiên tài của Thái Sơ Tông ta, nhưng lại không may gặp phải Bạch Sư Ảnh nên không thể không bại lộ thân phận”.
“Cũng không ngoài khả năng này, đã không ít lần kẻ địch phái người trà trộn rồi, hôm nay lại tinh vi hơn những lần trước nên qua mặt được chúng ta cũng là chuyện đương nhiên”
Người lên tiếng là Tô Thanh Mai Ngũ trưởng lão Thái Sơ Tông, khi nghe nàng nhắc đến việc này sắc mặt ai cũng khẽ biến đổi, có người lại mất mác nhất là một vị thiếu nữ có khuôn mặt xinh, hai lộn tóc mai phất phơi trước mặt.
Lúc mà không khí có chút ngột ngạt thì Võ Đại Lang thần tình kích động hưng phấn nói:
“Tông chủ! Có khi nào là người đó không?”.
“Cái gì? Không thể nào? Sao lại có chuyện đó được”
Câu nói của hắn vừa tuông ra liền nhận phải gáo nước lạnh người nào người nấy đều thần tình đều không cho là thật, còn bọn người Lý Chân Nguyên chẳng hiểu ất giáp gì. Lúc này Mạnh Thiên Uy với tư cách là Tông Chủ liền lên tiếng:
“Được rồi! Lời của Tứ Trưởng Lão không phải không đúng, nếu thật là người đó thì có vẽ như chúng ta không cần phải tìm và bàn tính lại một số chuyện”.
“Đúng vậy nếu là người đó thì một số chuyện cần phải giải quyết triệt để thôi, không thì khối u nhọt này sẽ lại lan rộng ra” Đại Trưởng Lão Trần Thoái Thương cũng lên tiếng.
“Vậy thì tính như này, Hàn Bách đến hôm kiểm kê ngươi sẽ lấy ngươi làm chủ đạo đánh giá, trước mắt cứ dựa vào thành tích của bọn chúng mà đều tra, nếu như trùng khắp thì sau buổi lựa chọn đệ tử của Tứ Phong hãy dẫn hắn đến gặp ta, còn nếu như không phải thì phải làm phiền bốn người chưởng phong các ngươi rồi" Lão dừng một chút rồi nói với bọn người Lý Chân Nguyên:
"Mấy người các ngươi lui được rồi, nếu như phát hiện ra chuyện gì thì nhanh chóng đến báo với ta”.
“Tuân mệnh Tông Chủ!”.
Khi năm người Lý Chân Nguyên rời khỏi bọn họ lại đưa mắt nhìn vào chiếc gương to lớn, lúc này trong chiếc gương xuất hiện một cậu thiếu niên vung tay vung chân nói chuyện một đám người người này không ai khác chỉ là Công Tử của Bùi gia Bùi Trúc Lâm.
“Haiz! Mặc dù năm nào cũng có tranh chấp nhưng có vẻ như đám người năm nay không có tố chất rồi” Người thốn lên lời cảm thán chính là Tam Trưởng Lão Hoàng Tố Thương.
“ Tam trưởng lão người nói vậy cũng không đúng, tuổi trẻ hay bồng bột làm việc thường thiếu suy nghĩ một chút, hơi tự tư tự lợi là đều hiển nhiên như thế nào lại không có tố chất”
Người lên tiếng là Bát Trưởng Lão Bùi Gia Mật, đáng lý lão sẽ không lên tiếng nhưng Tam Trưởng Lão nói có chút đụng chạm đến cháu hắn nên phải lên tiếng nói đỡ cho cháu của mình.
“Bát Trưởng Lão người nói vậy không được rồi, Tam Trưởng Lão nói chính là sự thật ngươi nhìn đi, nếu như muốn cái gì đó thì cứ dùng chính thực lực của mình là được, cần gì phải đem gia tộc ra hù dọa thế kia chả trách Tam Trưởng Lão bảo là không có tố chất”.
Người lên tiếng chính là Nguyễn Trung Kiên Cửu Trưởng Lão, vốn dĩ hai nhà Bùi Nguyễn đã không hợp nhau nên thấy có cơ hội đã kích đối phương liền lên tiếng châm chọc, Tam Trưởng Lão lúc này cũng không ngờ một câu cảm thán của mình thôi lại dấy lên mồi lửa giữa hai người nên lắc đầu than thở.
“Cửu Trưởng Lão có phải ngươi quá võ đoán rồi không? Chúng ta không nghe được bọn chúng nói gì thì làm sao ngươi biết”
“Nhìn những người xung quanh xem có lý gì mà tự nhiên rời đi, ngươi không phải bảo tuổi trẻ thích tự tư tư lợi sao, nếu không phải bị cậu thiếu niên này uy hiếp thì làm sao bọn họ cam tâm rời khỏi được”.
“Ngươi…”
Bát Trưởng Lão dường như bị cái gì đó chặn ở họng không nói ra được, lão lúc này có cảm giác tự lấy đá đập chân mình, một lát sau thì thần tình của lão trưởng nên hưng phấn, còn Cửu Trưởng Lão thì mặt mài tái mét.
“Thế nào Cửu Trưởng Lão, nói đi nói lại thì người nào đó cũng như vậy mà thôi còn tỏ vẻ thanh cao này nọ”.
Bởi vì trên chiếc gương Bùi Trúc Lâm sao khi bị Nguyễn Gia Thiều đã bại bỏ đi thì một màn như lúc nãy xảy ra khiến cho Bát Trưởng Lão thấy được cơ hội.
“Thanh cao thì sao, còn đỡ hơn không bằng người tự rước lấy nhục”
Cửu Trưởng Lão cũng không vừa đáp trả với lời lẽ đanh thép, lúc này một giọng nói uy nghiêm vang lên làm cho hai vị trưởng lão xấu hổ.
“Đủ rồi, hai người các ngươi xem mình có ra thể thống gì nữa không, bàn luận trao đổi thì được, nghĩ sao hai người lại cải vả chỉ trích nhau như hai đứa trẻ thế kia không thấy mất thân phận à, thiệt là”.
“Tông Chủ giáo huấn chí phải, Gia Mật sẽ tiếp thu!”.
Hai vị trưởng sau khi được giáo huấn liền thành thật xem diễn biến xảy ra trong huyễn thú trận, chỉ là khéo mắt của hai người dường như liếc xéo đối phương trong thâm tâm thì oán hận không thôi.
- ----------------------------------------------------------o0o-----------------------------------------
Vài ngày sau đó, mọi người vẫn tiếp tục xem bọn đệ tử khảo khí, lúc này bên trong đại điện to lớn mười mấy người đang chăm chú theo dõi một trận chiến đấu, trong chiếc gương lúc này là hình ảnh Vũ Tiểu Vũ đang dùng thanh chủ thủy liên tiếp thụt lùi đỡ đường đao của Vũ Đại, nhìn trận chiến nhị trưởng lão Võ Đại Lang cảm thán:
“Vũ gia tự nhiên quật khởi đúng là thiên ý, lúc trước Vũ gia trong tay Vũ Trường Thanh không yếu cũng không mạnh, nhưng đến tay Vũ Mục Thanh thì Vũ gia dường như thay đổi máu thịt liền làm bá chủ một phương”.
Sau khi Võ Đại Lang dứt lời thì Mạnh Thiên Uy mỉm cười nói:
“Nhị trưởng lão ngươi có vẻ bị tên tiểu tử kia qua mặt rồi, tuy hắn ở thế hạ phong nhưng hắn còn chưa có xuất ra toàn lực, tên tiểu tử này dường như đang đợt cái gì đó thì phải”.
“Tông Chủ! Ngài nói gì thế tên tiểu tử kia làm sao có thể đánh lại Vũ Đại được, nghe nói Vũ Đại đã rất gần với Trúc Cơ rồi”.
Mạnh Thiên Uy kẽ bấm đốt ngon tay trái liền cười ha hả nói với hai người Trần,Hàn:
“Haha, Ta biết tên tiểu tử kia đợi cái gì rồi, Trần Trưởng Lão, Hàn Trưởng Lão hai ngươi nhanh chóng đến hậu sơn đón lũ trẻ trở về đi nào”.
“Ngài nói gì thế? Hình như thời gian chưa đến mà?”.
“Tên kia có lẽ nó đang đợt lực lượng truyền tống trận cho nên hắn mới không muốn phí sức với Vũ Đại, theo ta nghĩ tuy hắn không địch lại nhưng tên đó chắc chắn sẽ làm cho Vũ Đại không được thoải mái à, được rồi hai người cái ngươi mau đi đi, bọn chúng sắp trở lại rồi!”.
“Tuân mệnh tông chủ!”.
Cùng lúc hai vị trưởng lão rời đi thì lực lượng truyền tống cũng truyền tống bọn đệ tử từ trong Huyễn Thú Trận thí luyện trở về Thái Sơ Tông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.