Chương trước
Chương sau
Ngay khi hắn biến mất cũng là lúc Khổng Tiểu Mi dùng ngọc giản truyền tin liên lạc với hắn, nhưng nàng lại không liên lạc được, đều này khiến nàng rất lo lắng vì tất cả linh dược điều chế nàng đã chuẩn bị xong, Đan Nô cũng đã có chỉ còn thiếu nguyên liệu cuối cùng là hắn mà thôi. Nàng thầm nghĩ "không có lý do gì mà mình không thể liên lạc với hắn trừ khi ngọc giản bị hủy, nhưng nếu hắn làm thế mục đích là gì, với tu vi của hắn thì không thể nào âm thầm rời khỏi nơi đây được nên mình mới cho hắn tự do, không lẽ có người giúp hắn không được mình phải đến đó xem sao". Nàng hoản loạn một mạch chạy đến Bảo Địa Các khi gặp hai lão già, nàng nhanh chống hỏi bọn họ:
“Hai vị thúc bá, từ lúc ta dẫn tên kia đến đây hắn có rời khỏi nơi này lần nào không?”
Hai vị lão già nghi hoặc nhìn nàng trả lời:
“Không, hắn chưa từng rời khỏi, cho dù hắn có muốn rời khỏi đây cũng không thể trốn tránh được thần thức của bọn ta, có chuyện gì sao?”.
"Ta có đưa cho hắn ngọc giản truyền tin, nhưng lại không thể liên lạc được".
Nghe hai vị lão già trả lời nàng mới bình tĩnh lại một chút, chắc có lẽ việc này đúng như nàng nghĩ hắn không biết sử dụng nên đã làm hỏng ngọc giản truyền tin rồi.
"Ta vào trong xem hắn như thế nào” Nói rồi không đợi bọn họ đồng ý liền mở cửa đi vào.
Nàng ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không gian của tầng một nơi đây làm gì có bóng dáng của tên khốn nạn kia, chỉ có một ích sách rơi dưới đất “Chắc có lẽ tên đó không nghe lời mình nên lên mấy tầng trên rồi cũng nên” Nàng thầm suy nghĩ, sau đó vội vàng tìm kiếm những tầng còn lại, nhưng đáp lại sự tìm kiếm của nàng cũng chỉ là một khoảng không trống trãi chỉ toàn là những bảo vật lấp lánh nơi này làm gì có khí tức bóng dáng của tên kia.
Nàng thẩn thờ quay trở lại chỗ hai lão già, nàng một lần nữa hỏi bọn họ:
“Hai vị thúc bá khẳng định là hắn ở bên trong chứ”.
“Bọn ta chắc chắc, nếu ngươi không tin thì bọn ta cũng mặc kệ, ngươi mau chóng rời khỏi đây đừng có làm phiền bọn ta”. Hai lão giả rất bực bội vì thái độ của Khổng Tiểu Mi nên nhanh chóng tiễn khách
“Xin lỗi hai vị thúc ta, hai ngươi không cần tức giận chỉ là chuyện này quá kỳ quái, ta vào bên trong tìm nhưng không thế hắn mới hỏi lại các ngài mà thôi“Nhìn hai vị lão giả tức giận nàng nhanh chóng giải thích với bọn họ sau đó hỏi tiếp:
"Xin hỏi hai vị, ngoài trừ ta ra có ai khác đến gặp hắn không".
"Không có".
“Cám ơn! Hai vị thúc bá, cáo từ” Nàng nhanh chóng ly khai vừa đi vừa suy nghĩ “Không lẽ muội muội hạ độc thủ, chắc không qua một hai bữa nữa thì hắn sẽ rơi vào tay nàng rồi không cần phải làm vậy, đây cũng không phải là tính cách của muội ấy, không lẽ hắn bị người ta ám toán rồi, nếu những tộc kia muốn cản trở ta thành tựu Nguyên Anh thì quá hợp lý, rót cuộc ngươi đã biến đi đâu tên khốn kiếp này”.
Thật ra nàng không biết lúc này đây, nàng đã không còn lo lắng việc luyện đan dược mà thực sự quan tâm đến sự sống chết của hắn, gần đây không gặp hắn, không bị hắn chăm chọc lại khiến nàng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Lại nói về Vũ Tiểu Vũ, sau khi biến mất ở Bão Địa Các, hắn đã xuất hiện trong một không gian đen tối, xung quanh hắn là một màu đen quyền bí bên dưới hắn không phải là mặt đất mà cũng là một mảng không gian đen tuyền. Hắn vội vàng cỡ áo ra hình xem cái đồ án khi nãy.
Thì một giọng cười nói vang lên khiến hắn nỗi da gà:
“Ha haha, Một vạn năm, một vạn năm rót cuộc ta cũng đã đợi được rồi, cuối cùng cũng có người đến rồi, ngươi đừng tìm nữa nó chỉ là một cái mini truyền tống trận thôi”.
“Ngươi là ai, ta đang ở đâu”. Vũ Tiểu Vũ nhìn lão già đang điên cuồng cười lớn, hỏi.
“Ta là ai không quan trọng, ta cũng chỉ là một đoạn ý thức được lưu lại mà thôi, còn về nơi đây chỉ là một khoảng không gian vô tận nó được gọi là hố đen không gian”.
“Tại sao ta lại ở đây? Ngươi sẽ không phải vì trọng sinh mà lôi ta đến đây mượn xác trùng sinh chứ?” Những câu hỏi liên tiếp được Vũ Tiểu Vũ đưa ra.
“Hahaha một tiểu tử cẩn thận, cứ yên tâm ngươi ở đây vì ngươi là người được chọn, ta cũng sẽ không thể đoạt xá người, đây là tổ huấn không thể làm trái được”
“Người được chọn là ý gì, tổ huấn là sao”
“Ngươi sẽ là người kế thừa y bát, bác đại tinh thâm của Tiêu Dao Tông, trước ngươi đã có sáu người đến rồi đây rồi, tổ huấn chính là lời dặn dò của lão tổ sáng lập tông, một khi tông chủ ngã xuống trừ khi được luân hồi còn không thì không được phép sống lại dù là bất cứ hình thứ nào ”.
“Tiêu Dao Tông" ba chữ này lên lên trong đầu hắn. Vũ Tiểu Vũ ngẩn ngơ lúc trước quyển sách nói về Tiêu Dao Tông nhưng lại không viết một lời gì về nó, khiến hắn cho rằng đây là một tông môn không tồn tại, bây giờ lại nghe người kia nói đã có sáu người đến đây nhận truyền thừa, rót cuộc tông môn này như thế nào và có đến bao nhiêu truyền thừa.
" Vì sao lại thê? ”.
“Từ từ rồi ngươi sẽ biết ta không thể nói cho ngươi, Tiêu Dao Tông tồn tại vì nó có sứ mạng của nó, lịch đại tông môn truyền thừa thưa thớt mỗi đời chỉ có bảy môn nhân tính luôn cả tông chủ.” Lão giả không cho hắn câu trả lời chỉ nói đại khái dừng một chút hắn nói tiếp có lẽ vì cho Vũ Tiểu Vũ thời gian để tiêu hóa những thông tin.
“Nói đến Tiêu Dao Tông có lẽ người ở thời đại này sẽ không còn ai biết đến nó và cái lịch sử huy hoàng của nó, có chăng chỉ là mỗi đời tông chủ đều bị các đại tông môn vây giết mà thôi”.
“Vây giết! Tại sao? lời nói của ngươi cũng quá mâu thuẫn đi, lúc thì nói tồn tại vì sứ mạng, lúc lại bảo bị các tông môn vây giết lộn tùng phèo”. Vũ Tiểu Vũ nghi hoặc hỏi
“Hahah, cái này thì đợi ngươi tự cảm thụ đi nhưng ta có thể nói cho người biết mỗi đời tông chủ đều rất hùng mạnh bọn họ đều có sứ mệnh phải làm, cho dù bị vây giết nhưng đối với các tông môn lại có không ít ân huệ, ta chính là minh chứng cho sức mạnh ấy, ta là Tông Chủ đời thừ bảy của Tiêu Dao Tông từng một mình đánh giết lại sự vây hãm của tu sĩ mười tám tu chân tinh khiến bọn họ bại trận tan tác”.
“Ta khinh, ông lão có phải là ông hơi nổ rồi không, thế tại sao ông lại chết, sáu người còn lại của tông môn đâu? còn có Tu Chân Tinh là sao?”. Vũ Tiểu Vũ Khinh bỉ lão già nói.
“Hahaha, cái này…chỉ trách ta không biết nhìn người, yêu lầm một người con gái mà thôi, bọn người kia vì khuyên can không nên bỏ đi tuy không chết, nhưng không khác gì là người chết cả, thật hối hận vì không nghe lời bọn họ, có lẽ họ đã nhìn ra âm mưu của bọn đê tiện kia...”. Lão giả cười một cái xấu hổ nói.
“Đê tiện cái khỉ móc nói thẳng ra thì tên già dê ngươi háo sắc mà thôi". Vũ Tiểu Vũ tiếp tục chăm chọc hắn.
"Bộ không ai nói cho ngươi biết nơi ngươi sống gọi là Tu Chân Tinh hả, Tu Chân Tinh tức là nơi có linh khí tu luyện ngoài ra còn có các sinh linh tồn tại dựa vào độ nồng đậm của linh khí mà phân cấp tu chân tinh" Lão giả vẫn giải thích dù bị Vũ Tiểu Vũ chăm chọc
"Ông lão đê tiện này, ông nói như kiểu ta cái gì cũng phải biết hả, ta mà biết thi còn cần hỏi ông chắc, ta chỉ biết nơi ta ở gọi là Huyền Chân Đại Lục nào có nghe nói tu chân tinh là gì”. Vũ Tiểu Vũ nói với giọng bực tức.
“Này sao ngươi lại dám bất kính đối với trưởng bối, dù gì ta cũng là một tông chủ một người lớn tuổi, mà thôi ngươi không hiểu chuyện ta cũng không chấp nhất với ngươi làm gì, có lẽ ngươi đến từ một tu chân tinh cấp thấp nên không biết cũng là chuyện bình thường, mà ngươi tên gì, ngươi có thể gọi ta là Tiêu Dao Tử đừng cứ hỡ một chút là lão già dê, ông lão này, ông lão nọ” Sao nhiều lần bị chăm chọc lão giả cũng bất mãn nói với hắn.
“Cứ gọi ta là Tiểu Vũ được rồi, Tiêu Dao Tử tiền bối rót cuộc truyền thừa là thế nào, từ trong lời nói của ngươi thì có vẽ như ta sẽ là tiếp nhận vị trí tông chủ từ người, vậy tại sao sáu người kia lại không được, chuyện này có bí ẩn gì sau?”. Vũ Tiểu Vũ dùng kính ngữ nói với Tiêu Dao Tử có lẽ đây là cơ hội của hắn, dù lão giả có đê tiện như thế nào thì thật sự cũng là trưởng bối của hắn
“Haha,trước cứ gọi ngươi là Tiểu Vũ vì dù sao cái tên này cũng sẽ đổi mà thôi, vì lịch sử các đời Tông Chủ đều lấy cái tên Tiêu Dao Tử cả, còn về truyền thừa cũng không có gì bí ẩn chỉ vì bọn họ là con gái nên không đủ điều kiện tiếp nhận truyền thừa, đáng lẽ sáu người còn lại là do ngươi tự tìm kiếm chỉ là do ta trong lúc bị trong thương nặng sợ rằng khó duy trì đến lúc có người tiếp nhận truyền thừa nên đã làm ra bảy cái mini truyền tống trận phân tán ra khắp các tu chân tinh, nhưng thật không ngờ sáu người lần lượt đến đều là nữ, nên ta chỉ còn cách chờ đợi không nghĩ đến lần này đợi chính là một vạn năm ròng rã ”. Tiêu Dao Tử giải thích nghi vấn của hắn.
“Đã một vạn năm trôi qua, có lẽ bọn họ đã chết hết rồi không chừng, mà sao người khẳng định trong bảy cái ngươi phân tán sẽ có một tên nam nhân đến”. hắn tiếp lời Tiêu Dao Tử
“Hahaha, ngươi không cần lo lắng sáu người con gái đó chắc chắn sẽ không thật sự chết vì truyền thừa của bọn họ có liên quan đến người sứ mạng của bọn họ, là phụ trợ cho ngươi phát triển, nếu như ta nghĩ không lầm thì có lẽ bọn họ sẽ bị đóng băng suốt đời cho đến khi ngươi tìm được, thật ra ta đã đặt một cái dám định trong một cái mini truyền tống trận, nếu không phải là nam nhân có dương khí cực thịnh thì nó sẽ không truyền tống đâu”.
"Còn một chuyện nãy giờ ta thắc mắc vì sao lại là bảy người mà không phải con số khác". Chuyện này hắn đã nghĩ một lúc lâu bay giờ mới đem ra hỏi.
"Thật sự thì lão tổ khai Tông, cũng nhận rất nhiều đệ tử, trong một lần đi vào một cổ mộ hắn tìm được sáu loại bảo vật gồm có một cây dù, một lò luyện đan, một hồ lô ngọc, một cây trâm, một cây đàn tranh và một cây bút, nếu tính thêm cái bảo tháp Cửu Dương của lão tổng là bảy loại, sau đó hắn đã tặng lại cho sáu vị đồ đệ xuất sắc, sau này vì thanh danh của lão tổ xấu đi, bị vây công hắn chỉ có thể bảo vệ cho sáu vị độ đề này nhằm duy trì hương hỏa, khi truyền thừa xuống cũng chỉ có bảy người ứng với bảy loại pháp bảo mà thôi, đến đời lão tổ thứ ba do tu luyện sai lầm tẩu hỏa nhập ma, một lần nữa tế luyện lại sáu pháp bảo kia, lấy thân thể nữ tử làm vật chứa bảo vật sao khi luyện thành bị lây nhiễm âm khí quá nặng nên chỉ thích hợp với công pháp nữ tu của Tiêu Dao Tông, hắn đồng thời còn khắc ấn chú cho dù bọn họ chết thì những pháp bảo đó sẽ thông qua ấn chú mà trở về, thành ra có tiền lệ tông chủ phải tự tìm nữ tử truyền thừa vì phải khắc xuống ấn chú trên người bọn họ. Nói chung là phước tạp lắm sau này tự khắc ngươi sẽ hiểu". Tiêu Dao Tử một mạch kể lại sự tích truyền thừa cho hắn nghe.
- ---------------------------------------------------------o0o------------------------------------------
Khi Vũ Tiểu Vũ cùng Tông Chủ Tiêu Dao Tông đang nhàn hạ nói chuyện thì bên trong một căn phòng, có một thiếu nữ đang ngẩn ngơ suy nghĩ, lúc này một tiếng gõ vang lên kèm theo đó là một giọng nói ngọt ngào “cốc,cốc”
“Tứ tỷ t, tỷ có bên trong đó không, muội là Tiểu Lam”.
“Có chuyện gì sao Tiểu Lam, có phải tìm được Tiểu Vũ rồi không, hắn có bị làm sao không”. Khổng Tiểu Mi dồn dập hỏi.
“Tiểu Vũ luôn cơ à, hai người thân thiết quá nhĩ, dạo này tỷ có vẻ quan tâm đến hắn chứ không còn là chuyện luyện đan nữa”. Khổng Tiểu Lam tinh nghịch trêu chọc vị tỷ nổi tiếng lạnh lùng này.
Khổng Tiểu Mi hai má ửng hồng khẽ mắng Khổng Tiểu Lam:
“Không biết lớn nhỏ, dám trêu chọc tỷ tỷ hả, tỷ dù có quan tâm đến hắn thì cũng chỉ là quan tâm đến tài liệu luyện đan mà thôi, nếu như không tốt thì tỷ phải xin lỗi vị muội muội này rồi”.
“Thật ra chưa tìm được hắn, không biết tên khốn đó trốn chỗ nào rồi, trông phạm vi một ngàn dặm quanh đây muội đều cho người tìm kiếm, nhưng không có một người nào thấy qua hắn, tên khốn đó dường như biến mất khỏi chốn này vậy, trong khi tìm kiếm còn đụng chạm không ít tộc khác không biết có chuyện gì không nữa, tỷ nghĩ xem có khi nào hắn đụng chạm vào đồ vật gì rồi truyền tống đi chỗ nào đó không hoặc là hắn bị những tộc kia giết rồi, nếu quả là thế thì xem như lần này Khổng Tước tộc mình lỡ hẹn với Thánh Vực rồi”.
“Không thể nào, tỷ đã thử tìm hắn ở các tầng khác của Bảo Địa Các nhưng không có khí tức cũa hắn ở đó, khí tức ở tầng một rất nặng hẳn là hắn chỉ quanh quẩn ở nơi đó mà thôi, còn tầng một như thế nào muội cũng biết mà căn bản là một tầng bỏ đi mà thôi đáng lẽ nó không nên tồn tại ở đó thì làm sao có thể xảy ra chuyện đó được, chắc có lẽ hắn thực sự bị ám sát rồi”. Khổng Tiểu Mi càng suy nghĩ thì khuôn mặt càng tái nhợt, không lẻ hắn thực sự chết rồi.
Thật ra nàng không biết Khổng Tiểu Lam đoán bậy đoán bạ vậy mà đúng. Lúc này trong khoảng không gian đen tối vị lão già Tông Chủ Tiêu Dao Tông đang giải thích một thắc mắc của Vũ Tiểu Vũ.
“Sao ngươi hỏi làm thế nào đều kiển thần thức ấy hả, quan trọng là tu vi của ngươi như thế nào rồi, ít nhất cũng phải là Ngưng Thần Tầng Tám mới có thể dùng được, ngươi thử nhắm mắt lại rồi tập trung tâm thức….rồi đúng rồi…cứ tiếp tục như thế….thử cảm nhận thế giới Thức Hải của ngươi thế nào có thể câu thông chưa….rồi từ từ thả ra một đoạn ý thức xem sao”.
Vũ Tiễu Vũ làm theo lời chỉ dẫn của Tiêu Dao Tử dần dần cảm nhận được mọi thức xung quanh, một hình ảnh vũ trụ to lớn hiện lên trong đầu hắn những viên tinh thạch bay chầm chậm khắp nơi, hắn muốn thấy nó gần hơn nhưng không thể, được một lát hắn bắt đầu hổn hển trên trán mồ hôi lấm tấm đổ xuống, lúc này tiếng của Tiêu Dao Tử vang lên.
“Ngươi dừng lại đi! Với Thức Hải của ngươi bây giờ tối đa chỉ có thể liên tục sử dụng thần thức tầm một canh giờ, khoảng cách cũng chỉ là chu vi mười mét mà thôi, đừng cố gắng quá sức sẽ làm tổn thương thức hải khó mà chữa trị, được rồi thời gian còn lại của ta cũng không nhiều sao khi truyền thừa cho ngươi có lẽ sẽ không còn tồn tại, những gì ta nói trước đó ngươi cố gắng làm cho tốt, nhớ không được để lộ thân phận nếu không ngươi sẽ gặp hoạn sát thân, khi chưa kịp trưởng thành vì khắp các tu chân tinh hầu như tông môn nào cũng là địch với Tiêu Dao Tông, thậm chí Yêu Tộc, Ma Tộc hay một chủng loại nào đó cũng có thể là kẻ địch của ngươi, phải tuyệt đối cẩn thận đừng để truyền thừa đến đời ngươi thì đứt đoạn, nếu không sẽ có lỗi với lịch đại tông môn, một lần nữa ta hy vọng người sống không cần quá phô trương phải biết dấu tài, cũng như ngọc bích nào có tội chỉ là kẻ nào cầm nó mới thật sự có tội thôi”.
“Ta đáp ứng ngươi! Còn một chuyện ta muốn hỏi lão tiền bối, làm thế nào ta rời khỏi nơi đây”. Sau khi cẩn thận đáp ứng Tiêu Dao Tử, hắn muốn hỏi một chuyện rất quan trọng với hắn bây giờ.
“Ngươi không cần lo lắng sau khi ngươi tiếp nhận truyền thừa thì không gian này sẽ tự khắc phá huỷ và đem người truyền tống về” Sau khi trả lời hắn, Tiêu Dao Tử nói tiếp:
“Được rồi chuyện cần nói, ta đã nói hết. Bây giờ, ngươi hãy thả lõng cơ thể, ta sẽ truyền Cửu Dương Tâm Pháp cho ngươi, còn có luyện thành hay không là do bản thân ngươi thôi, à còn một chuyện nữa đi đôi với bộ tâm pháp này là Cửu Dương Tháp, khi ta bị bọn ngươi kia ám toán đã đánh rơi nó rồi còn cần người đi tìm về, nó được xem là biểu tượng của Tông Môn vì hầu như tất cả mọi thứ của Tông Môn đều nằm bên trong nó, nó còn có thể chứa người sống hay bất kỳ một sinh mệnh nào nên nó không thể chứa trông trữ vật giới chỉ hay bắt cứ túi trữ vật nào, truyền thừa chỉ có thế”.
Vừa dứt lời hắn đặt bàn tay lên thiên linh cái của Vũ Tiểu Vũ, Cửu Dương Tâm Pháp được khắc sâu vào trong trí óc hắn một luồng linh khí chạy nhanh khắp các kinh mạch hắn thông qua Nhâm Đốc nhị mạch sau đó chạy khắp cách tiểu mạch, Dương Duy mạch, Dương Kiểu mạch…chạy một vòng Dương mạch sao đó chuyển qua Âm Duy mạch, Âm Kiều mạch….hình thành một vòng Âm mạch, hai vòng chu thiên Âm Dương cứ thế hình thành một Thái Cực Cầu ở đan điền, dần dần hiện rõ hình thái. Thông qua tâm pháp Vũ Tiểu Vũ rót cuộc cũng hiểu làm thế nào để vận dụng linh khí, như thế nào là hấp thu linh khí……. con đường tu chân chính thứ bắt đầu.
"Bụp"
Hắn một lần nữa biến mất trong không gian vô tận không mọi ai biết đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.