Vì Lam Hạo Nguyệt gây náo một trận thế này, trên đường trở về phòng, Cố Đan Nham cứ trầm mặt mãi. Vừa vào phòng, anh không nhịn được mà nói: “Thanh Ngọc, mấy ngày này đệ chớ đi qua bên kia nữa.”
Trì Thanh Ngọc lặng lẽ đóng cửa, không nói một lời, đi tới cạnh bàn, không ngồi xuống, cũng chẳng di chuyển, chỉ một mực đứng rũ mắt lặng im.
“Lam Hạo Nguyệt là một cô gái không hiểu sự đời, đệ đã không có ý gì khác thì cũng chớ nên tranh cãi với cô ấy làm gì. Bây giờ cô ấy vừa khóc vừa nháo khiến mọi người đều biết, huynh cảm thấy xấu hổ kinh khủng!” Cố Đan Nham thở dài một hơi rồi tiếp, “Huynh cũng biết không phải đệ cố tình tiếp cận, nhưng đệ thật sự chẳng biết gì về tình cảm nam nữ cả. Lần này huynh tuyệt đối không thể để đệ ở lại nữa, nếu không phải thương thế cô ấy thất thường, huynh chỉ muốn đưa đệ về núi ngay ngày mai!”
Trì Thanh Ngọc luôn lẳng lặng lắng nghe lời anh răn dạy, cuối cùng mới nói: “Sư huynh, đệ muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Cố Đan Nham đang còn ngẩn ra thì Trì Thanh Ngọc đã xoay người, mở cửa phòng, tự mình ra ngoài sân.
***
Đã cuối hè, gió chiều thổi bay cái nóng bức của ban ngày, mang tới cảm giác mát rượi. Trì Thanh Ngọc không đến sân trước, chỉ đi ra từ cửa hông. Lặng lẽ đón gió đêm trên con đường nhỏ, chàng thậm chí không biết rốt cuộc phía trước mình có gì, cũng chẳng hay mình sẽ đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ho-sen-xanh-doi-trang-len/1906562/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.