Mộ Dung Cẩn dẫn mọi người rời khỏi sơn cốc, sau đó gặp lại Lam HạoNguyệt và Trì Thanh Ngọc đã chạy vào rừng trước đó, thấy trên tay áophải của Hạo Nguyệt loang lổ máu, liền biết miệng vết thương của nàng đã bị rách. Vì nơi này bốn bề toàn núi, nhỡ lại có cao thủ của Đoạt Mộnglâu đến, e sẽ có một trận ác chiến. Vì vậy Mộ Dung Cẩn ngẫm nghĩ, liềnđưa mọi người đến phái Nga Mi nghỉ nhờ.
Ban nãy đánh nhau ácliệt, Lam Hạo Nguyệt không nghĩ tới chỗ đau của mình, nay thì thấy cánhtay đau đớn khó nhịn, ngẩng đầu nhìn thấy Trì Thanh Ngọc đang ôm HoànNhi, tiến lên nói: “Chúng tôi muốn đến Nga Mi nghỉ tạm, chi bằng anhcũng đi cùng đi.”
Trì Thanh Ngọc đang sờ mạch Hoàn Nhi, thấymạch tượng không rõ, trong lòng không khỏi nặng nề, rầu rĩ hỏi: “Nơi này cách núi Nga Mi có xa lắm không?”
“Không xa đâu, từ đây có thể thấy được này!” Lam Hạo Nguyệt buột miệng, lời vừa nói ra thì lập tức giật mình.
Trì Thanh Ngọc lại có vẻ không để ý, chỉ hơi ngẩng mặt lên, thấp giọngnói: “Liệu bọn họ có thể giúp điều trị cho Hoàn Nhi không?”
MộDung Cẩn đứng đó không xa, vẫn luôn để ý tới chàng trai này. Bấy giờchầm chậm đi tới bên người chàng, nói: “Liễu Ý sư thái của phái Nga Mivốn có giao tình với lão phu nhân nhà chúng tôi, cậu cứ yên tâm.”
Trì Thanh Ngọc nghe thấy lời bà, hai hàng lông mày cứ nhíu chặt hơi giãn ra, chỉ là ánh mắt vẫn hoàn toàn không thay đổi.
“Là Đường phu nhân đó sao?” Chàng vẫn hướng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ho-sen-xanh-doi-trang-len/113202/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.