Đường môn nổi danh cả vùng Thục Trung chẳng phải chỉ nhờ vào ám khí và độc. Trong địa phận Xuyên Thục, rất nhiều nơi đều có mật thám Đường môn. Những chuyện quan trọng thế này, bây giờ đều nằm trong tay Mộ Dung Cẩn.
Bà ở góa từ trẻ, cứ ở mãi trong nhà đến nay, nhưng giang hồ có gì, không chuyện nào không nằm trong tầm mắt bà cả. Trong mắt Đường lão phu nhân, người con trai Đường Húc Khôn, dù là võ công hay năng lực đều không bằng chị dâu, con gái Đường Vận Tô quá khôn khéo, con rể ở rể Dương Triển Hoằng lại quá không có chủ kiến. Thế nên những chuyện quan trọng trong Đường môn bây giờ, đa số đều giao cho con dâu cả xử lý.
Lam Hạo Nguyệt cũng biết điều này.
Thế nên sau khi tách khỏi Trì Thanh Ngọc, nàng chạy thẳng về Đường môn xin gặp Mộ Dung Cẩn.
Không đợi nàng giải thích mục đích, Mộ Dung Cẩn đã đặt chén trà phủ men xanh trong tay xuống, bảo: “Mợ biết vì sao con tới tìm mợ.”
Lam Hạo Nguyệt cúi đầu thưa: “Con chỉ mong mợ tra giúp xem Đoạt Mộng lâu đã mang Hoàn Nhi đi đâu rồi.”
“Sau đó con chuẩn bị một mình một ngựa tới cứu con bé?” Mộ Dung Cẩn chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói.
“Không phải một mình một ngựa ạ, kiếm thuật của Trì Thanh Ngọc cũng giỏi lắm…” Nàng buột miệng.
“Trì Thanh Ngọc?” Mộ Dung Cẩn hơi ngạc nhiên, “Mợ chưa nghe cái tên này trong giang hồ bao giờ.”
“Mợ…” Lam Hạo Nguyệt lo lắng, “Bọn họ có ân với Đường môn chúng ta.”
Mộ Dung Cẩn mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ho-sen-xanh-doi-trang-len/113200/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.