Cô cuống quít muốn nói cho anh hiểu tình yêu là thật, lời dỗi là giả, chỉ cần anh chịu nghe cô, cô sẵn sàng nghe anh làm trăm ngàn việc, bao gồm…… buông tha cừu hận.
Anh xoa xoa cổ tay nhìn cô một lúc lâu, thở dài."Phương Hựu Huyên, cô không bao giờ chịu nhận thua phải không?"
"Em……" Anh nói làm cô nghẹn lời, đây là lần đầu tiên cô phát hiện tài ăn nói của mình tệ đến vậy.
"Dù có chịu hay không thì lần này cô thua chắc rồi."
Lệ Bình đi vòng qua cô đến chiếc xe đỗ ven đường.
Hựu Huyên nhìn theo bóng anh, nhìn Hựu Đình cười vui vẻ đợi Lệ Bình đến gần cô ta, ôm eo cô ta cùng ngồi vào xe.
Thua chắc rồi…… Thì ra cô thua chắc rồi?
Kiệt sức, chiếc dù trên tay cô bị gió thổi bay, lăn vài vòng rồi nằm chơ vơ trên vỉa hè.
Cô muốn đi nhặt nhưng lại vấp ngã, lại một trận gió thổi qua, cô trơ mắt nhìn dù bay đi, gãy nát, cô cũng như chiếc dù của mình, tan nát, cô và tình yêu của anh, tan nát……
Lần đầu tiên cố gắng theo đuổi tình yêu, cô chỉ nhận được sự lạnh nhạt của anh.
Tất cả mọi người không hiểu cô, không sao cả, cô chỉ để ý Lệ Bình có hiểu cô hay không.
Hôm nay, cả nhà tổ chức sinh nhật cho Lệ Bình, cô không theo vào mà lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ Chu gia, chăm chú nhìn cảnh náo nhiệt trong phòng, hệt như nhiều năm trước kia.
Lệ Bình nói, vào cái đêm Noel đó, anh yêu phải cô bé bán diêm.
Xem, cô ăn ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hai-ba-tam-biet-hanh-phuc/147023/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.