Giáo Chủ thay đổi quần áo trên người sau, Minh Chủ chỉ thấy cảm giác Giáo Chủ tạo cho người ta đều đã bất đồng, ngữ khí như trên cao nhìn xuống, nói so với hai ngày trước nhiều hơn một chút xíu, nhưng luồng cảm giác mới lạ này, làm Minh Chủ cảm thấy hắn có thể phóng hai bước chạy đến trước mặt Giáo Chủ, nhưng Giáo Chủ lại đột nhiên khinh công bay ra ngoài trăm thước.
Minh Chủ vỗ vỗ cái ót mình.
So sánh vầy thế nào không đúng lắm.
Tuy nói cự người ở ngoài ngàn dặm.
Nhưng yêu nghiệt vẫn là yêu nghiệt, mỹ nhân quả nhiên vẫn là mỹ nhân.
Minh Chủ cười tủm tỉm nghĩ.
Một mặt nhận được ánh mắt lạnh băng của Giáo Chủ quét tới: “Đừng rì rì sau chân bổn tọa.”
Bổn tọa chậc chậc chậc, kêu lên thật đúng là…
Tiêu hồn.
…
Từ sau sơn vòng vào Ma Giáo, Minh Chủ đột nhiên phát hiện trong Ma giáo không biết từ khi nào tụ tập nổi lên một lửa người, tựa hồ là đang chờ bọn họ, vừa nhìn thấy Giáo Chủ xuất hiện, hô phịch phịch quỳ xuống một mảng lớn.
“Thuộc hạ tham kiến Giáo Chủ!”
Tầm mắt Giáo Chủ đảo qua đám người, sau một lúc lâu, lười biếng ừm một tiếng: “Đứng lên đi.”
Minh Chủ bịt mũi.
Một người vạm vỡ đứng lên, lập tức nói: “Thuộc hạ đã biết Giáo Chủ ngài tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, quả nhiên là tên tiểu tiện nhân động tay chân!”
Giáo Chủ phượng mâu nhất điều trong giọng nói có chút hơi giận: “Câm miệng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-hai-ba-len-danh-giao-chu/2793832/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.