Vụ án của ba mẹ Khưu Tuyền, trọn vẹn 10 năm sau mới được điều tra lại, lại thêm thời gian lên tòa xử án linh tinh, khi trở về Trung Quốc, Khưu Tuyền đã 23 tuổi, khi ấy, một lần nữa được lấy tên Khưu Tuyền trên hộ hiếu, y cảm thấy sung sướng vô cùng.
Một năm kia mẹ tái giá, cùng dượng đi Mỹ định cư, trước khi đi mẹ Khưu không yên tâm về Khưu Tuyền, cũng không rõ tại sao con trai mình lại cố ý muốn về nước, mấy năm qua đâu có học hành được không ít, nhưng lại lộn xộn không hợp chính quy, tìm một công việc ở Trung Quốc không phải dễ dàng.
Có điều, Khưu Tuyền vẫn cứ cố chấp, lúc y lên máy bay, đã chỉ vào trái tim mình nói, "Mẹ, con cảm giác được, ở nơi đây con còn có việc phải làm."
Khưu Tuyền chọn thành phố kia, chính là nơi 7 tuổi đi tới, đây là do y chọn lựa, mẹ Khưu nhìn vé máy bay trên tay con trai mình, không nói gì cả.
Những năm gần đây, mẹ Khưu chưa bao giờ bắt con mình phải suy nghĩ đến cái gì, cũng không cố ý để y quên đi cái gì, chẳng qua nàng muốn để cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên, khi nhìn đến vé máy bay, nàng lại nghĩ, nếu Khưu Tuyền trở về nơi ấy, có khi nào ký ức kia sẽ trở về đầy đủ.
Mỗi người đều có quyền lợi được ghi nhớ những điều trọng yếu trong tim, Khưu Tuyền có, mà Hạ Ẩn cũng vậy.
Cho dù mười năm trôi qua thật nhanh, nhưng tính cách của Khưu Tuyền vẫn không thay đổi, trừ bỏ vóc dáng có cao lên chút ít, khuôn mặt vẫn như xưa, nếu là người đã từng gặp qua Khưu Tuyền, nhất định sẽ nhận ra y.
Trở về nước, thứ mà Khưu Tuyền có chính là hai bàn tay trắng, muốn có tiền không có tiền, muốn có bằng cấp không có bằng cấp, lúc đầu trở lại Trung Quốc, cuộc sống không thể coi là tốt đẹp, chạy lung tung tìm việc, nhà cửa thì đi thuê, mà xét về sơ yếu lí lịch.... không biết điền như thế nào cho hợp lý cả.
Năm nay đến sinh viên tốt nghiệp đại học còn khó xin việc, huống chi Khưu Tuyền còn không có bằng cấp gì, cho dù y biết ăn nói, nhưng mà năm nay nhân tài vô số, không tới ba tháng, đến cơm cũng không có mà ăn.
Nhưng mà người xưa có câu, thế nào nhỉ, trời không tuyệt đường sống của người, có một ngày mẹ Khưu gọi điện tới hỏi thăm tình hình con trai, nàng biết đứa con ngang ngược của mình đang phải gặm bánh mì cũng sẽ không hé răng kêu khổ, vì thế nàng nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói cho Khưu Tuyền biết, người bạn của mình có một đứa con trong thành phố này, nếu có thể, hắn sẽ giúp Khưu Tuyền tìm được công việc.
Con trai của bạn mẹ Khưu chính là Từ Thương, trước kia ba Khưu, mẹ Khưu cùng với ba của Từ Thương là đồng học, mặc dù đã nhiều năm qua đi, ba Khưu và ba Từ cũng đã mất, nhưng đoạn tình cảm này vẫn còn lan tràn đến đời sau.
Vì thế, chuyện sau đó thì ai cũng biết, Từ Thương giúp Khưu Tuyền tìm việc, sau đó lại sắp xếp y làm trợ lý cho đại thàn Lộ Mang, sau đó Khưu Tuyền quen biết Trịnh Viễn, quen biết Mễ Chu, cuộc sống bình thản qua ngày.
Nói về hoàn cảnh gia đình mình, đến ngay cả Trịnh Viễn y cũng không nói nhiều, chỉ giới thiệu sơ qua là trước kia mình theo ba mẹ ở nước ngoài đọc sách, hiện tại ba mẹ đang định cư ở Mỹ, còn mình không muốn bị chủ nghĩa tư bản đầu độc, cho nên chạy tới đây.
Khưu Tuyền cũng không nói người ba ở Mỹ không phải là thân sinh của mình, cũng không nói đến mục đích của mình khi đến thành phố này, càng không nói y đã từng sống ở đây, Khưu Tuyền chỉ cảm giác được, nếu là của y, rồi sẽ có một ngày nhớ tới, một ngày gặp được.
Trước khi tiến hành quay 'Phong Cực' Khưu Tuyền đã biết đến Hạ Ẩn rồi, chẳng qua là Hạ Ẩn không biết thôi, một ngày nào đó Khưu Tuyền ở nhà lên mạng, sau đó đọc thông tin giải trí, có bài báo nghi ngờ tính hướng tình dục của Hạ Ẩn, sau đó lại chèn hình ảnh Hạ Ẩn trên sân khấu, ở dưới lại có thêm một bức ảnh mờ mờ, trong ảnh một nam nhân có nét giống Hạ Ẩn, ở bên cạnh có một nam nhân, hai người có chút thân mật, vừa nhìn có chút không giống bạn bè bình thường.
Khưu Tuyền chỉ đảo qua mắt một chút, y cũng không thèm quan tâm mấy cái scandal của minh tinh, chẳng qua tên tuổi của Hạ Ẩn có chút vang dội, nhưng mà cũng chỉ là một thế giới không liên quan đến mình, chỉ có điều, khi nhìn thấy ảnh chụp của Hạ Ẩn, bản năng của Khưu Tuyền vẫn thốt ra một câu.
"TMD, người này có ánh mắt sao mà đẹp như vậy!"
Cơ hồ có thể xuyên thấu được nội tâm của người khác.
Kế tiếp hai người gặp gỡ, Khưu Tuyền cũng chỉ cảm thấy người này nhìn quen mắt, chắc là do đọc tin tức nhiều, chẳng qua cũng chỉ là tâm tình hóng hớt của quần chúng nhân dân mà thôi, Hạ thiếu gia này có bộ dáng dễ nhìn, điều kiện trong nhà tốt, tin tức về anh ta trên mạng thì tràn lan.
Bộ phim mới nhất của Hạ Ẩn được công chiếu, Khưu Tuyền cũng chạy đi xem, lúc ấy Trịnh Viễn và Mễ Chu đang quấn quýt lấy nhau, y cũng không tiện làm phiền, một mình đi xem, cũng không phải là chưa bao giờ như vậy.
Chẳng qua bộ phim tình cảm kia làm Khưu Tuyền cảm thấy vô cùng sến sẩm, nhưng khi nhân vật của Hạ Ẩn hỏi thanh mai trúc mã của hắn, "Vì sao lại không nhớ rõ anh, rõ ràng em từng nói sẽ một mực nhớ anh, anh ở nơi này một mực chờ em", lúc ấy hốc mắt hơi căng, kết quả là vừa sờ, chính mình đã khóc.
Khưu Tuyền không thể tin nổi, ngay cả lúc ba Khưu qua đời y cũng không khóc thành cái dạng này, cư nhiên tại một thành phố xa lạ, xem một bộ phim tình cảm vớ vẩn, thế mà lại khóc thành cái dạng này.
Y vội vã chạy ra khỏi rạp chiếu phim, sau đó chạy ra bờ sông, ngồi ở đó cả một buổi tối.
Hạ Ẩn chưa từng buông tha cho việc tìm kiếm Khưu Tuyền, nhưng cho dù thực lực của Hạ gia có lớn đến đâu, muốn tìm được một người chạy trốn chính phủ nhiều năm, vẫn là một chuyện quá khó, mà lại là hơn mười năm rồi.
Con người ta có thể kiên trì bao lâu, Hạ Ẩn cũng không biết, chỉ khi hắn 20 tuổi, giật mình phát hiện cảm giác mình dành cho Khưu Tuyền không bình thường, hắn có chút mê mang, vẫn quy củ lớn lên, hắn bắt đầu tìm một nam nhân tới, có thể nói là chơi đùa, cũng có thể nói là bí mật luyến ái, nhưng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Hạ Ẩn bắt đầu suy nghĩ, tại sao nhất định phải tìm kiếm Khưu Tuyền, nghĩ mãi, nghĩ mãi, người thông minh như hắn cũng không có tìm được câu trả lời phù hợp, vì thế hắn chọn cho mình một loại phương pháp phát tiết, mỗi khi hoảng loạn, liền lật lại cuốn truyện mà Khưu Tuyền tặng...
Những câu chuyện bên trong không biết đã được Hạ Ẩn đọc bao nhiêu lần, cho dù như vậy, hắn cũng chỉ nhớ được những câu chuyện mà Khưu Tuyền đọc qua, giống như thanh âm non nớt ấy còn đang không ngừng vang vọng bên tau, "Hạ Ẩn, Hạ Ẩn", thanh âm ấy, thanh thúy động lòng người.
Em rốt cuộc đang ở nơi nào?
Em rốt cuộc đang ở nơi nào a?
Vì cái gì anh không tìm thấy em?
Vì cái gì em không tìm đến anh?
Khi Khưu Tuyền nhận được kịch bản của 'Phong Cực', công ty Warner để y tự quyết định một phần danh sách diễn viên, đối với nam chính của 'Phong Cực', người đầu tiên y nghĩ đến chính là Hạ Ẩn.
Đối với 'Phong Cực', trừ bỏ Lộ Mang thì Khưu Tuyền chính là người quen thuộc nhất, vô luận là nhân vật hay là khí chất, Hạ Ẩn đều vô cùng thích hợp, vẻ ngoài bình tĩnh, phong cách diễn ấn tượng......
Nghĩ tới đây, Khưu Tuyền cùng đắc ý gõ hai chữ Hạ Ẩn, nhưng lại lập tức dừng lại, hơi cau mày, tựa hồ như đang tự hỏi chuyện trọng yếu.
Mình chưa từng tiếp xúc với Hạ Ẩn, vì sao lại biết phong cách diễn của hắn là cái gì a?
Khi Hạ Ẩn nhận được kịch bản, chỉ là tùy tiện mở ra xem, không muốn tiếp nhận, không phải là hắn không có hứng thú với nhân vật. Chỉ là gần đây hắn đã quá mệt mỏi rồi.
Lúc trước muốn làm diễn viên chẳng qua là hắn muốn đứng ở nơi sáng nhất để Khưu Tuyền dễ dàng tìm được, hiện tại không có Khưu Tuyền, cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Đang lúc muốn mở miệng cự tuyệt, hắn nhìn thấy người đại diện nguyên tác, "Khưu Tuyền", hai chữ như tia nắng mặt trời, trong nháy mắt làm ấm lại tâm hồn Hạ Ẩn.
Hắn không nói được cảm xúc của mình lúc đó như thế nào, hắn rất không bình tĩnh, thậm chí có chút xao động, nói không chừng chỉ là người cùng họ tên, nói không chừng đó không phải là người hắn cần gặp, nếu Khưu Tuyền đã trở lại, y không có lý do gì mà không tìm đến chính mình.
Có điều những chữ này chung quy cũng an ủi Hạ Ẩn không ít, hắn thậm chí còn không xem rõ ràng, liền đồng ý tiếp nhận kịch bản, lại hỏi trợ lý của mình.
"Có thể tìm được lịch hẹn của Khưu Tuyền và công ty Warner không?"
".......Ưm, có thể được, Hạ tiên sinh ngài muốn......."
"Giúp tôi hẹn vào cùng ngày hôm đó."
Chuyện kế tiếp, Hạ Ẩn cảm giác thấy rất không chân thật, lúc ấy nhìn thấy Khưu Tuyền, hắn cố gắng đè ép trái tim đang vui mừng như điên xuống, Khưu Tuyền không thay đổi, vô luận là tính cách hay bề ngoài, chẳng qua bộ dáng nho nhã lễ độ của y, rõ ràng coi hắn là một người xa lạ.
Một khi đã tìm được người rồi, đi tìm hiểu một chút tin tức là rất dễ dàng, khi Hạ Ẩn nhận được báo cáo về những năm gần đây của Khưu Tuyền, những quốc gia đã đi qua, cùng các tên họ được thay đổi, chuyện ba Khưu qua đời, kết quả chứng minh chuyện Khưu Tuyền mất trí nhớ, đều được điều tra toàn bộ.
Mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý, hắn biết cuộc sống mấy năm qua của Khưu Tuyền không được yên ổn, nhưng khó mà nghĩ đến, những thống khổ mà y phải chịu đựng, trầm trọng đến mức để y mất đi ký ức của hai năm.
Hạ Ẩn không biết nên gọi cảm giác trong lòng mình như thế nào, chỉ cảm thấy trong cổ họng cực kỳ đắng, trong lòng vô cùng run rẩy, mỗi lần xem qua một phần tài liệu, hai tay lại run lên, hắn rất muốn, rất muốn đem người kia ôm vài trong lồng ngực, nói cho y biết, những tháng ngày vất vả đã qua rồi, về sau sẽ không còn như vậy nữa.
Có anh ở đây.
Có anh ở đây em sẽ không phải chịu bất cứ một phần thống khổ nào nữa.
Anh đảm bảo.
Từ sau khi gặp được Khưu Tuyền, Hạ Ẩn cũng không còn đi tìm nam nhân nữa, toàn bộ tâm tư cùng tinh lực đều cuốn vào người Khưu Tuyền, hắn cũng tìm hiểu về bệnh trạng của Khưu Tuyền, các bác sỹ đều bảo trì một thái độ, nói không thể kích thích, phải mất thời gian, để cho bệnh nhân từ từ nhớ lại.
Cho nên Hạ Ẩn cứ ngày ngày quấn lấy Khưu Tuyền, hắn hiểu rất rõ người này, cho dù y không muốn, nhưng chỉ cần bám lấy, y nhất định sẽ mềm lòng.
Chẳng qua khi khi bị Khưu Tuyền đánh đến nỗi phải nhập viện, Hạ Ẩn có nghĩ đến chuyện mình cũng đánh lại Khưu Tuyền, nhưng mà chỉ là do bản năng, khi hắn nhìn thấy hốc mắt xanh tím của Khưu Tuyền, hắn vô cùng hối hận, nhưng lại âm thầm mừng rỡ trong lòng, Khưu Tuyền đến bệnh viện chăm sóc hắn, điều này có phải chứng minh trong lòng của y, mình đã bắt đầu có vị trí.
Chuyện này quá không công bằng, từ 17 năm trước anh đã nhớ kỹ em.
Từ 15 năm trước, anh đã thích em.
Anh thích em nhiều năm như vậy, em không thể, quên anh.
Mãi cho đến một ngày, Hạ Ẩn quấn quýt đòi Khưu Tuyền đọc truyện cổ tích, y không đáp ứng, hắn liền dùng phương pháp cũ, chớp chớp mắt nhìn Khưu Tuyền, bộ dáng đắm đuối đưa tình, Khưu Tuyền không có biện pháp, hạ vũ khí đầu hàng.
Ngày nào đó đọc 'Alibaba và 40 tên cướp', Khưu Tuyền vặn vẹo cầm sách, theo dấu của Hạ Ẩn mà bắt đầu đọc lên.
"Alibaba có một nữ bộc tên là Mitina...."
Hạ Ẩn mở to mắt, mấy ngày qua, hắn vẫn cảm thấy không quá chân thật, bởi vì hắn tìm Khưu Tuyền đã lâu, lâu lắm, lâu đến mức không dám tin đây là sự thật.
Mãi đến hôm nay Khưu Tuyền đọc lại 'nghìn lẻ một đêm', lại một lần nữa đọc sai rồi. Một loại cảm tình trong lòng Hạ Ẩn trào lên, hắn ổn định khí tức, từng bước, từng bước nói "Người ta tên là Migana!", sau đó gát gao nhắm hai mắt lại, quay đầu sang bên kia.
Nếu lúc ấy Khưu Tuyền ngẩng đầu, y có thể nhìn thấy một giọt nước mắt trên khóe mi Hạ Ẩn chảy xuống... hướng về phía trái tim...
Mãi đến lúc này anh mới dám tin tưởng, anh đã tìm được em.
Khưu Tuyền.
Của anh.
Của anh.
Khưu Tuyền của anh.
☆, 3(:3)~(?? X∠)_
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có hay không nhân chú ý tới ta có bìa mặt ha ha ha Aha!!! Cảm tạ biến chứng phòng làm việc đại đại nhóm người sao sao lộc cộc ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]