Mẹ Lư ra đi sau một tuần. Trong suốt thời gian này, bà vẫn chưa một lần tỉnh táo như ngày hôm ấy.
Cuộc nói chuyện hôm đó đã trở thành di ngôn của mẹ.
Trên băng ghế trong bệnh viện, hai bố con ngồi cạnh nhau, một lúc lâu, bố Lư mới thở dài.
"Cuối cùng, xem như... bà ấy cũng có một bữa cơm giao thừa trọn vẹn."
Lư Cảnh Hàng ngồi bên cạnh bố, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai mắt đỏ bừng, trầm mặc không nói. Bố Lư nhẹ nhàng vỗ lưng Lư Cảnh Hàng, yên lặng xoa dịu cảm xúc của anh.
"Thật ra mẹ con sợ nhất là đau." Sau một hồi im lặng, bố Lư lại nói: "Tới bên kia rồi, bà ấy sẽ không đau nữa."
Cổ họng của Lư Cảnh Hàng nghèn nghẹt, thật lâu sau mới khẽ 'ừm'.
Anh thở dài, cố gắng bình tĩnh, đứng thẳng dậy.
"Bố..."
Khi Lư Cảnh Hàng lên tiếng, mới chợt nhận ra giọng nói của mình khàn đến độ không thể phát âm rõ chữ. Anh hắng giọng hai lần, tiếp tục nói.
"Bố về nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày này chăm sóc mẹ rất mệt, đừng khiến mình cũng bệnh theo. Những thủ tục còn lại, để con làm."
Bố Lư gật đầu, không phản đối, vỗ vai anh một lần nữa rồi về nhà.
Bố đi rồi, Lư Cảnh Hàng vẫn ngồi trên băng ghế không nhúc nhích. Cầm điện thoại trong tay, anh miết ngón tay dọc theo màn hình tối đen, miết tới miết lui.
Anh muốn gặp Văn Lạc, anh muốn được Văn Lạc an ủi.
Bố đã lớn tuổi, bố cũng đau lòng, trước mặt bố, anh cần phải mạnh mẽ, cần phải là trụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-goc-thanh-thi-cua-chung-ta/1697590/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.