"Mẹ kiếp!"
Một tiếng hét thất thanh vọng ra từ phòng tắm.
"Lạc! Tôi bị làm sao vậy?"
Lư Cảnh Hàng hé mở miếng băng gạc, ló đầu ra khỏi cửa phòng tắm hỏi.
"Ai biết anh bị làm sao chứ, trở về là như vậy rồi."
Văn Lạc ngồi bên cạnh bàn ăn, chống cằm nhìn anh.
"Mẹ kiếp... bị phá tướng* rồi."
[*] Phá tướng: bản gốc là 破相了, ý là có thể bị để lại sẹo làm mất vẻ đẹp trai, từ này mình chưa biết đổi thành gì cho hay hơn, cũng không biết có lậm QT không nữa, thật ra mình cũng hay dùng từ này trong đời sống hàng ngày, bạn nào có từ nào hay chỉ mình nha~
Lư Cảnh Hàng lui vào phòng tắm, dán lại băng gạc, lúng túng rửa mặt rồi bước ra ngoài, xoa xoa thái dương.
"Lạc, em lấy cho tôi thuốc giảm đau đi, đầu tôi đau quá."
"Ừm, lấy sẵn cho anh rồi." Văn Lạc chỉ vào bàn ăn.
Trên bàn không chỉ có thuốc và nước mà còn có bát cháo và vài món ăn kèm.
"Dạ dày anh vẫn ổn chứ? Trong bếp còn có bánh bao." Văn Lạc nói.
"Miệng nhạt lắm, tôi ăn không nổi." Lư Cảnh Hàng bỏ thuốc giảm đau vào miệng, uống hết ly nước, "Tôi ăn cháo thôi."
"Ừm." Văn Lạc đẩy bát cháo đến trước mặt anh. Lư Cảnh Hàng khẽ cau mày lấy tay gõ đầu, cầm thìa lên bắt đầu húp cháo.
Tiếp xúc thân mật tựa như hít chất gây nghiện.
Nhìn Lư Cảnh Hàng đau đầu, Văn Lạc lại muốn giống như tối hôm qua, ôm anh vào lòng, dịu dàng vỗ về anh, rồi chạm vào mái tóc thô ráp của anh.
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-goc-thanh-thi-cua-chung-ta/167007/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.