Quay lại nhà Văn Lạc vào buổi tối, Văn Lạc đeo kính trên sống mũi, đương nhiên là đang tập trung làm việc.
"Không phải tôi đã đưa chìa khoá cho anh rồi sao, còn gõ cửa nữa."
Mở cửa cho Lư Cảnh Hàng, Văn Lạc rót hai ly nước, cũng lấy một ly để mình uống.
"Ừm. Lười lấy chìa khóa lắm."
Lư Cảnh Hàng thuận miệng nói bừa một lý do, nhưng ánh mắt vẫn dán theo Văn Lạc tới lui, trong chốc lát cũng không rời đi.
Anh theo bản năng muốn nhớ lại tinh thần sa sút của Văn Lạc trong lần gặp mặt đầu tiên, cùng với tâm trạng hiện tại, hoà chung vào nhau để một lần nữa có thể hoàn toàn hiểu y.
Nhưng dù chỉ một chút ít nhỏ nhoi, anh cũng không muốn nhìn thấy Văn Lạc phải chán nản lần nữa, anh chỉ muốn gặp lại một Văn Lạc trước khi những chuyện bất hạnh xảy ra, là dáng vẻ mỉm cười và nói rằng đã có người bên cạnh.
Văn Lạc hiển nhiên không biết Lư Cảnh Hàng đang trải qua một chuỗi diễn biến tâm lý đặc biệt phức tạp, y mang ly nước quay lại bàn máy tính, tiếp tục dùng chuột xử lý công việc.
"Em đang làm gì đó?" Lư Cảnh Hàng dựa vào bàn ăn, nhìn bóng lưng của Văn Lạc.
Tất nhiên anh biết Văn Lạc đang làm gì, chỉ là anh muốn cùng Văn Lạc nói chuyện thôi.
Thậm chí là những câu nói vô nghĩa.
"Tôi đang vẽ tranh." Văn Lạc lơ đễnh trả lời, nhìn chằm chằm vào bức ảnh được phóng đại nhiều lần trên màn hình.
"Tôi đi công tác nhiều ngày như vậy, Lạc của chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-goc-thanh-thi-cua-chung-ta/166999/chuong-19.html