Bên ngoài là màn đêm dày đặc, thỉnh thoảng có vài cơn gió lạnh lướt qua đập vào cửa sổ phát lên từng tiếng trầm đục. Trong phòng tràn ngập mùi thơm của món hầm, hơi nóng hôi hổi lan toả trong không gian, dưới sự chênh lệch nhiệt độ trong ngoài đã lặng lẽ ngưng tụ thành màn sương mịn lên tấm kính cửa sổ.
Làn khói trắng lượn lờ trên nồi canh hầm, hai người quây quần bên bàn ăn ấm cúng.
Khoai tây giòn tan, nấm tươi ngon, canh xương sườn thơm phức, Lư Cảnh Hàng ăn được hai chén nhưng vẫn chưa đã thèm.
Đây là bao lâu rồi chưa ăn cơm nhà chứ. Văn Nhạc nhìn Lư Cảnh Hàng ló đầu vào trong nồi ngó tới ngó lui, không khỏi nhếch lên khóe miệng.
"Ăn chưa đủ thì ăn thêm đi, đừng để thừa, tôi no rồi." Y đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng.
"Vậy tôi xử hết luôn ha?" Lư Cảnh Hàng hỏi, thấy Văn Nhạc gật đầu, liền đổ nốt những gì còn sót lại vào bát mình.
"Văn Nhạc."
"Hửm?"
"Hay là..." Lư Cảnh Hàng ăn hết bát cuối cùng, có hơi do dự nói, "Hay là sau này cậu lo chuyện ăn uống cho tôi đi."
"Sao cơ?" Văn Nhạc sửng sốt.
"Tôi vừa nghĩ tới," Lư Cảnh Hàng xoa mũi, cười cười có chút ngượng ngùng, "Tôi thấy hai ta đều đang độc thân, ăn một mình cũng chán, tôi thì không biết nấu nướng, nhưng cậu lại làm cơm ngon như vậy, sau này cậu dứt khoát lo chuyện ăn uống cho tôi luôn đi, hằng tháng tôi gửi cậu tiền cơm, mỗi lần tôi đi công tác trở về, nếu không qua nhà bố mẹ, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-goc-thanh-thi-cua-chung-ta/166986/chuong-6.html