Edit: Dĩm
Năm mới đến gần, có thể nghe thấy tiếng pháo hoa bên ngoài hàng đêm. Không biết từ thời điểm nào, mỗi năm Lâm Ấm đều ăn Tết một mình, rất muốn gọi điện với bố mẹ. Nhưng thời gian trôi qua đã lâu, cô đã quên mất số của họ.
Nằm trên giường nhìn qua cửa kính trong suốt, cô ảm đạm gật đầu, giống như trời sắp đổ tuyết.
Cô muốn đứng dậy, sợi xích trên chân leng keng, tên ngốc kia đã đi ra ngoài mua thức ăn, còn không quên nhốt cô lại, coi cô như có cánh tùy thời có thể bay đi mất.
Cô dường như đã quen với cuộc sống này, cũng không bao giờ có thể chạy trốn, cô cảm thấy mình giống như một con chó, dù có chạy cô cũng có thể bị hắn tóm lấy bất cứ lúc nào và bị đánh đập dã man, để tránh đau đớn, cô đành tạm thời khuất phục.
Đi ra ngoài chưa quá nửa giờ hắn đã trở về, thấy cô vẫn giữ nguyên tư thế như lúc ra ngoài, hắn dứt khoát bỏ đồ trong tay xuống, tiến lên ôm cô, hôn cô, xoa nắn nơi mềm mại nhất của cơ thể cô.
Cô yếu ớt mềm nhũn trong vòng tay hắn, tùy tiện để hắn dày vò, cũng chỉ là cỗ thân thể, cho hắn đấy.
Không hài lòng với sự không đáp lại của cô, bàn tay đang nắm ngực cô càng mạnh hơn, nói với cô: “Đợi chút nữa ăn cơm xong, tôi sẽ mang em ra ngoài.”
Cô vẫn vô cảm.
Chẳng qua chỉ là một nơi khác để thao cô thôi.
"Tết đến rồi, tất cả đồ ăn tôi đã mua đủ, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giot-cung-khong-duoc-sot/650696/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.