Edit: Dĩm
Tang lễ ngày đó, mưa vẫn còn nặng hạt, không khí ngốt ngạt mười phần nặng nề.
Người đến không nhiều, thậm chí bạn học cùng lớp cũng không có mấy ai, chỉ có lãnh đạo trường và trợ giảng, còn có cha mẹ của Mao Ương và người em trai đó.
Bọn họ trông y hệt trong ảnh mà cô đã nhìn thấy, quả thật là người nhà không có máu mủ, nước mắt còn không rơi nổi một giọt, suốt quá trình nói chuyện với lãnh đạo nhà trường không có biểu hiện gọi là đau khổ gì, thậm chí còn cười nói vui vẻ.
Trên bia mộ là hình ảnh cô giá với mái tóc dài xõa vai, có thể nhìn ra đây là ảnh thẻ học sinh được chụp cách đây khá lâu.
Lâm Ấm chậm rãi ngồi xổm xuống, đem ô che trên bia mộ, vuốt ve tấm ảnh, ngón tay dừng lại vuốt ve trên khung ảnh trắng đen, người trong ảnh không còn nói cười được nữa rồi.
“Thực xin lỗi.”
Cô cúi đầu nhắm mắt lại, chóp mũi đỏ bừng nghẹn ngào, tiếng mưa rơi trên ô tạo thành những nốt nhạc buồn không tên.
Ở nghĩa trang lạnh lẽo không có màu sắc, cô ấy cũng thích màu đen. Đối với cô ấy mà nó có phải đang rất vui không.
Mưa rơi hồi lâu cuối cùng cũng tạnh.
Nước trên bia mộ dần dần khô, bia mộ trước mặt không còn một bóng người, chỉ còn lại những bông hoa cúc trắng và chiếc ô đen che đi khuôn mặt tươi cười, nghĩa trang vắng vẻ không có một tia sinh khí.
-
Giống như mọi thứ lại trở lại bình thường, lại cũng có chút không bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giot-cung-khong-duoc-sot/650694/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.