Edit: Dĩm
Mao Ương tìm Lâm Ấm suốt một ngày đêm. Tên bảo vệ chết tiệt kia không cho cô ấy xem camera giám sát. Cô ấy gần như lục tung toàn bộ khuôn viên, cuối cùng thì thấy Lâm Ấm đột nhiên xuất hiện trước mặt. Mao Ương không khỏi vui mừng, ôm chặt lấy Lâm Ấm.
"Cậu đã đi đâu, làm tớ lo lắng muốn chết!" Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt Lâm Ấm vào lòng.
Lâm Ấm đẩy vai Mao Ương, lắc đầu: "Tớ không có việc gì. Tối hôm qua ba mẹ đã trở về, điện thoại hết pin nên không liên lạc được với cậu. Xin lỗi."
"A, ba mẹ cậu về rồi ? Vậy thì việc trao đổi ... "
"Bọn họ nói có thể."
Mao Ương tựa đầu vào vai Lâm Ấm: "Tốt rồi, tốt rồi... giấy tờ bên này đã xử lí xong, nửa tháng nữa chúng ta liền có thể rời đi, rời khỏi cái nơi ma quỷ này."
Lâm Ấm cắn răng chịu đựng, nơi mà cô ấy tựa vào chính là nơi mà Hà Trạch Thành cắn cô đến chảy máu.
Mao Ương cũng không hỏi thêm về những gì đã xảy ra đêm qua, vẫn kêu Lâm Ấm sống trong nhà của mình.
Lâm Ấm không từ chối, đây có thể là lần cuối cùng cô được rảnh rỗi trong nửa tháng, sau này sẽ không có.
Hà Trạch Thành không đến, có tin đồn rằng hắn đang hôn mê trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, thậm chí có một số người trong lớp bàn bạc đi thăm bệnh, nhưng Mao Ương thầm vỗ tay, mà không hề hay biết sự thật, cô ấy còn thảo luận với cô, nói hắn xứng đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giot-cung-khong-duoc-sot/650691/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.