Edit: Dĩm
Còng tay được cởi bỏ, hắn lắc cổ tay di chuyển một chút, chống bàn đứng dậy.
Trần Cầm nhặt cái còng rồi cất vào túi, cái túi được mở ra, nhìn thấy bên trong toàn là đồ chơi tình thú, liền cười nhạo.
“Đời tư khá tốt.”
“Quá khen, chỉ chơi đùa một chút. Cũng không tàn nhẫn như cậu đâu.”
Hà Trạch Thành kéo khóe miệng, giơ chân bước lên lầu, Trần Cầm nhìn hắn đi lên lầu, đặt hai hộp thuốc trên bàn.
Nghe thấy âm thanh, Lâm Ấm mở mắt ra, bắt gặp tầm mắt của hắn đang nhìn mình, không hề né tránh hay bối rối.
Hà Trạch Thành lên giường, chỉ có ánh trăng chiếu vào trong màn đêm mờ ảo, hắn vuốt ve cái bụng căng phồng của cô, xoa đi xoa lại.
Cô bất giác run rẩy kéo sợi xích sắt trên cổ tay phát ra tiếng động.
Hà Trạch Thành hôn lên vành tai cô, vươn lưỡi liếm xương tai, âm thanh của nước bọt khiến người cô dựng cả tóc gáy, cơ thể mềm nhũn, lập tức nổi da gà.
“Em muốn tôi thao em sao?” Giọng nói thanh lãnh, mang theo nhiều phần chờ mong.
Lâm Ấm mở to mắt, kéo sợi xích trên cổ tay giơ giơ trước mặt hắn: “Cởi cho em được không?”
“Không được, nếu em bỏ chạy thì phải làm sao?”
Lần này cô kinh ngạc, giọng nói của hắn lại mang theo một chút ngữ khí làm nũng, làm cô ngây người.
Quay đầu lại, ánh mắt si mê của hắn đều là thân ảnh của chính mình, hắn không có ý tứ dời đi, tia sáng trong mắt dần dần mở rộng.
Cô đưa tay còn lại ra, xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giot-cung-khong-duoc-sot/650687/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.