Edit: Dĩm
"Tôi sẽ tức giận đấy, nhanh lên, không thể chậm trễ, mau lên!"
"Ai nha đừng nóng vội, cậu ta còn chưa có chết được."
Không bao lâu, tiếng còi xe cứu thương vang khắp sân trường, hắn ta gọi điện cho giáo viên, xe cứu thương nhanh mở cửa.
Xe mà đi rồi thì dù có chạy, ba người họ cũng không thể đuổi kịp được.
...
Lâm Ấm xem tin tức trên diễn đàn của trường, chỉ cười lạnh, bấm vào tấm hình chụp xe cứu thương, nếu trên đường bị nổ lốp càng tốt, trực tiếp khiến hắn mất máu quá nhiều mà chết.
Hừ, nghĩ thôi cũng đã vui rồi.
Cô đặt điện thoại xuống bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Mao Ương mở nắp cơm hộp, ra hiệu với cô: “Ăn cơm.”
Ba món đơn giản với một món canh, nhưng ngon hơn gấp trăm lần so với đồ mà Hà Trạch Thành nấu, đây mới là cuộc sống mà cô muốn, hương vị mà cô muốn, không phải bị hắn nuôi nhốt.
“Ngày mai có muốn đi học không?” Mao Ương tách đôi đũa, đưa cho Lâm Ấm.
"Đi chứ, sao lại không đi, dù sao tình trạng của hắn bây giờ cũng chẳng làm được gì? Một tháng cũng chưa chắc xuất viện được?"
"Ồ?" Mao Ương chống đầu hỏi: "Cậu đã nói như vậy, thì định bao giờ mới thoát ly khỏi hắn? Lại muốn bị hắn tóm lại à?"
"Tất nhiên là không, tớ không có bị ngu." Lâm Ấm hướng Mao Ương ngoắc ngoắc ngón tay: "Tớ có ý này, thử một chút xem sao? ”
“Nói thử xem.” Mao Ương cúi sát vào người Lâm Ấm, chóp mũi áp vào nhau, thậm chí còn có thể cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giot-cung-khong-duoc-sot/650680/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.