Edit: Dĩm
Tiểu huyệt bị trứng rung chặn lại, toàn bộ nước tiểu nghẹn lại bên trong, đau đớn cùng khó chịu.
Hắn nắm tóc hỏi: “Em còn dám tự tử nữa không?” Cơn đau buốt thấu xương xuyên thấu thần kinh cô.
Nhưng cô không sợ nữa, cô biết hắn sợ gì! Biết hắn lộ ra khuyết điểm.
Cô không quan tâm đến cơn đau đớn truyền từ da đầu nữa, trên môi nở một nụ cười châm biếm.
“Chỉ cần anh giam tôi ở đây một ngày, tôi sẽ tìm đường chết!”
“Em nói lại một lần nữa thử xem!” Tiếng rống xé nát cổ họng, suýt chút nữa xé nát màng nhĩ của cô, hắn tức điên lên, dùng sức túm tóc cô giật mạnh.
Cô không sợ nữa, thậm chí không sợ chết, vậy cần gì phải chịu hắn uy hiếp.
“Có nói lại vẫn là đáp án đấy.” Cô gần như quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, không hề sợ hãi.
Hà Trạch Thành tức giận, hắn thật sự rất tức giận, từ đáy lòng chưa bao giờ tức giận như vậy.
Chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ thoát khỏi kiểm soát của mình, chưa bao giờ!
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô vọng ấy, hắn mỉm cười.
Muốn chết?
Không có cửa!
“Đừng quên, em còn ở trong tay tôi.” Thanh âm của hắn rất nhẹ, giống như gió: “Em cho rằng em chết được sao? Muốn tự sát à, nếu mỗi ngày tôi đều tiêm thuốc làm cho em động tình, em nghĩ em vẫn còn có sức lực để tự tử?"
"Hả?"
Mắt Lâm Ấm mở to, trừng lớn như quả hạch đào.
Thuốc đó ... Cô không thể chịu được thuốc đó!
Nhìn thấy cô đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giot-cung-khong-duoc-sot/650644/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.