Edit: Dĩm
Máu tươi chảy dài trên mái tóc nhỏ giọt xuống đất, màu đỏ tươi có chút chói mắt.
Không cảm thấy đau đớn như trong dự đoán.
Thay vào đó, chạm vào thái dương cô là bàn tay to.
Lâm Ấm mở to mắt, không phải sợ hãi mà là ngạc nhiên, khiếp sợ cùng... tuyệt vọng.
Hà Trạch Thành nhìn kim tiêm sắc nhọn, chọc vào mu bàn tay hắn, chỉ lộ ra vỏ ống.
Bàn tay đó bắt đầu run lên, ngón tay run rẩy một cách cứng ngắc, biểu cảm trên gương mặt dần dần trở lại bình tĩnh, giống như không hề cảm thấy đau đớn.
Thật may mắn.
Vô cùng may mắn.
Cô còn sống, còn chưa chết.
Dùng sức lực lớn, Lâm Ấm hoảng sợ buông lỏng tay ra, nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo kia đang nhìn cô: "Chơi vui không?"
Hắn gằn từng chữ.
Môi của Lâm Ấm mím lại, không nói được chữ nào.
Hà Trạch Thành cầm ống kim tiêm, rút
ra rồi ném xuống đất, máu từ mu bàn tay chảy ra, thậm chí so với cô còn chảy ra nhiều hơn.
Nhìn chằm chằm vào miệng vết thương đầy máu, không rời mắt, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Lâm Ấm chỉ cảm thấy khoảng thời gian này trôi qua thật lâu.
Hắn sẽ thao chết cô ...chắc chắn sẽ! Cô chống lại mệnh lệnh của hắn, chắc chắn rồi.
Cô sẽ chết rất thảm, ngay cả khi chết rồi vẫn rất thảm.
Tiếng máu chảy bên tai cô rất gần, vẫn có thể nghe thấy từng giọt từng giọt, trái tim run rẩy cùng cơ thể khô nóng, loại âm thanh này đang vô hình hành hạ cô.
Qua một lúc lâu, Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giot-cung-khong-duoc-sot/650642/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.