Khách cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, làm chủ nhân làm sao khách sáo được nữa. Trần Vũ Phi vừa thấy thế, lập tức gật đầu tán thành, để mình Lạc Thần xấu hổ đứng trong phòng chẳng biết nên nói gì mới tốt.
Cậu vốn nói ngủ cũng Trần Vũ Phi là vì muốn tốt cho Thẩm Tuất. Nói cho cùng thì giường trong ký túc xá cũng không thể so với giường khách sạn, không nói ở tầng trên, chiều ngang cũng không qua một thước, chiều dài miễn cưỡng còn được bằng chiều cao một người đàn ông, nhưng nếu hai người ngủ cùng nhau thì thật sự rất chật. Vốn cậu nghĩ Thẩm Thiên vương sẽ không chịu nổi điều kiện sống như thế mới sắp xếp như lúc nãy, mà giờ cứ theo lời cậu, ngược lại thành Lạc Thần không rộng rãi.
Wiki tra 1 thước <0.5m đó, không biết sao chứ nhỏ vậy một người ngủ đã chật lắm rồi… Vì thế liền quyết định Trần Vũ Phi vẫn ngủ một mình một giường, Thẩm Tuất ngủ chung giường với Lạc Thần. Lạc Thần lấy khăn mặt và bàn chải mới cho Thẩm Tuất, ba người rửa mặt chải đầu xong, liền trèo lên giường ngủ, tắt đèn. Phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối, bức màn ngoài ban công vẫn sập xuống, người bên trong đưa tay ra chẳng nhìn thấy ngón, cứ như trở lại thời gian tối tăm nguyên thủy nhất. Chỉ là so với lúc ngủ mọi khi, cái giường của Lạc Thần liền chật chội hơn hẳn. Thẩm Tuất tuy không mập, làm ngôi sao nên bảo vệ dáng người rất tốt, nhưng có bảo vệ tốt thế nào thì cũng là khung xương đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giay-thanh-thien-vuong/1215995/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.