Phó Chân giơ tay che lại chỗ bị Giang Hằng Thù gõ qua, ấn đầu, hỏi Giang Hằng Thù: "Anh cảm thấy chuyện xưa mà em vừa kể thế nào?"
Giang Hằng Thù lắc lắc đầu, thập phần lạnh nhạt mà hướng Phó Chân nói: "Chẳng ra gì."
"Thật sự chẳng ra gì sao?" Phó Chân nghiêng đầu nhìn chằm chằm Giang Hằng Thù trong chốc lát, nói, "Em cảm thấy một người Đông Bắc, một người Đài Loan, một hành trình gà bay chó sủa, trông rất thú vị a, lúc em vừa kể còn nhìn thấy anh cười mà, anh nghĩ mà coi một đại ca Đông Bắc --"
Giang Hằng Thù bỗng nhiên cúi người về phía trước, hôn lên môi Phó Chân, thanh âm Phó Chân toàn bộ biến mất, hắn ngừng thở, xung quanh không có một ai, đất trời lại trống trải, hắn duỗi tay ôm lấy Giang Hằng Thù, gió nhẹ phất qua mặt nước tạo nên gợn sóng, đảo Tashi giữa hồ dường như đang ngủ say.
Thực nhanh, nụ hôn liền kết thúc như chuồn chuồn lướt nước, Phó Chân bắt lấy cánh tay Giang Hằng Thù, ngồi xuống tại chỗ, đôi mắt nhìn vào tiểu đảo giữa hồ, Giang Hằng Thù hỏi hắn, "Muốn tới trên đảo nhìn một cái?"
"Xem gì? Có gì đẹp?"
Phó Chân bỗng nhiên sửa miệng biến thành khẩu âm Đông Bắc, Giang Hằng Thù nhìn không được cười một cái, Phó Chân nói: "Em biết bộ điện ảnh này chắc chắc sẽ gây cười."
Giang Hằng Thù một bên cười, một bên hướng Phó Chân nói: "Anh mang em đi ra thả lỏng, Phó đạo, có thể không nghĩ tới điện ảnh của em được hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giac-ngu-day-ta-mang-thai/3448442/chuong-120.html