Lúc Tằng Tinh Khả đi vào đoàn phim đã là chạng vạng, hắn đi vào đoàn phim vừa lúc Phó Chân mới chụp xong một màn ảnh, đang cùng Vi Đức Trì và La Bình Bình thảo luận những chỗ cần sửa trong kịch bản.
Tằng Tinh Khả đi qua, hướng Phó Chân nói: "Đạo diễn thật ngại quá, lúc nãy có một buổi gặp mặt cần thiết phải đi một chút."
Tuổi của hắn cùng Phó Chân không cách nhau nhiều lắm, cho nên rất khó sinh ra sự kính trọng với Phó Chân, tuy ngoài miệng hắn nói ngại ngùng nhưng trong ánh mắt lại chẳng có nửa phần xin lỗi, người trẻ tuổi luôn hành sự ngạo mạn như vậy đấy.
Ở thời điểm ký kết hợp đồng, người đại diễn của Tằng Khả Tinh từng cùng Phó Chân nói qua, trong khoảng thời gian này Tằng Khả Tinh không tiếp bất cứ hoạt động nào, có thể vẫn luôn ở trong đoàn làm phim, kết quả ngày đầu khởi động máy, người này liền chạy không thấy thân ảnh.
Phó Chân ừ một tiếng, cũng không có biểu hiện gì, chỉ hướng Tằng Tinh Khả nói: "Cậu đi hóa trang đi"
Tằng Khả Tinh cố ý đứng ở bên ngoài một đoạn thời gian mới tiến vào, chình là vì hôm nay không tham gia đóng phim, hắn đã tính toán để Vi Đức Trì đem kịch bản sửa lại, có lẽ màn diễn hôm nay rất có thể sẽ phải xóa đi, hắn không thích làm không công.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn sửa kịch bản để thêm diễn, hắn cũng không cho rằng Vi Đức Trì sẽ có ngạo cốt gì, còn đạo diễn Phó Chân, hắn đã sớm nghe nói qua Phó Chân vì bộ phim kinh dị này chuyên môn tìm Vi Đức Trì làm biên kịch, cho nên ở cốt truyện thực nghe lời Vi Đức Trì, hắn chỉ cần đem Vi Đức Trì thu phục liền không phải dễ giải quyết sao, trong lòng Vi Đức Tri tràn ngập hy vọng.
"Đạo diễn, hôm nay thoạt nhìn sẽ tối sớm, còn muốn quay chụp sao." Tằng Tinh Khả hỏi.
Phó Chân gật gật đầu, "Hôm nay chụp vào ban đêm."
Tằng Tinh Khả không có cách nào, chỉ phải ngoan ngoãn mà đi hoá trang, thay quần áo, sau đó xuất hiện ở trước mặt mọi người, Tằng Tinh Khả lớn lên khá xinh đẹp, bằng không cũng hấp dẫn nhiều fans như vậy, nhưng hiện tại trang điểm vào, cả người đều có vẻ mặt xám mày tro, ngũ quan tinh xảo không còn thần khí như dĩ vãng.
"Bắt đầu đi."
Phó Chân vừa nói xong, thư ký trường quay đánh bản, camera nhắm ngay Tằng Tinh Khả cùng Chu Ôn Lương, bắt đầu quay chụp.
Chu Ôn Lương thở hồng hộc hỏi Tằng Tinh Khả: "Cậu vừa rồi ở bên kia, gặp được cái gì sao?"
Nhưng mà làm mọi người ở đây không nghĩ tới chính là, Tằng Tinh Khả căn bản không có thuộc lời kịch, hắn quay đầu hướng Chu Ôn Lương đếm một hai ba bốn năm, nếu không phải Chu Ôn Lương trải qua huấn luyện chuyên môn, chỉ sợ lập tức nằm lăn ra cười, mà càng không xong chính là Tằng Tinh Khả giống như cho rằng mình đang chụp phim tổng tài bá đạo, tại loại hoàn cảnh khẩn trương này, hắn thế nhưng có thể hướng Chu Ôn Lương cười tà mị.
Sau khi đem màn ảnh này chụp xong, nhan viên công tác giống nhue vừa chịu đựng qua lễ rửa tội, Tằng Tinh Khả dùng hành động thực tế chứng minh cho bọn họ, kỹ thuật diễn của một người có thể kém đến tình trạng gì.
"Thay cái màn ảnh," Phó Chân coi như hiểu rõ kỹ thuật diễn của Tằng Tinh Khả, hắn hướng Chu Ôn Lương vừa diễn cùng Tằng Tinh Khả nói, "Chu lão sư, ngài đi nghỉ ngơi trước đi, đều quay chụp một ngày."
Chu Ôn Lương đi tới hỏi Phó Chân: "Tôi hôm nay đến đây là kết thúc sao?"
Phó Chân nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
"Màn nhe vừa rồi có tính qua không đạo diễn?" Thư ký trường quay lại đây hỏi.
"Xóa đi."
Thư ký trường quay ồ một tiếng, lại nghe Phó Chân hướng hắn nói: "Quay cảnh 13."
Tằng Tinh Khả nhìn thoáng qua kịch bản, trang diễn tiếp theo là hắn một mình ở trong phòng tìm manh mối thoát ra, chủ yếu diễn nội tâm, lời kịch có nhiều một chút, nhưng hắn từ trước đến nay không có đọc lời kịch bao giờ, với hắn mà nói không có bất luận khó khăn gì.
Tằng Tinh Khả tràn ngập tin tưởng mà đứng vào vị trí, nghe được action sau, bắt đầu biểu diễn.
Sau khi kết thúc, Phó Chân phát lại màn vừa rồi, sau khi mặt vô biểu tình xem xong, sau đó ngẩng đầu hướng Tằng Tinh Khả nói: "Quay lại."
Sau tình huống quay lại mấy lần vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa sắc mặt Tằng Tinh Khả ngày càng không cao hứng.
Phó Chân hiện giờ thập phần hối hận, bởi vì tình cha con tràn lan mọt làn dẫn đến đáp ứng yêu cầu người đại diện của Tằng Tinh Khả, nếu hắn có thể giống Cao Điềm chịu khó học hỏi, Phó Chân miễn cưỡng còn có thể tiếp thu, dù sao màn ảnh của nam phụ không nhiều, có lẽ hắn nên yêu cầu người đại diện của Tằng Tinh Khả tìm giáo sư tới dạy.
Nhưng là Tằng Tinh Khả có điểm tự phụ, thoạt nhìn không giống như người có thể nghe lời, Phó Chân mím môi, lại một lần bị biểu diễn của Tằng Tinh Khả khiếp sợ, lúc sau hắn mở miệng hướng Tằng Tinh Khả nói: "Tuy rằng hiện tại cậu chụp phim kinh dị, nhưng không phải ai cũng hét thất thanh, kinh hoảng thất thói khi đối mặt với điều này, cậu có xem qua định vị của nhân vật sao? Nội tam của người này rất kiên cường, cậu hiểu không?"
Phó Chân nói một hơi dài, kết quả lúc quay chụp, biểu hiện của Tằng Tinh Khả vẫn như cũ, lần đầu tiên Phó Chân cảm giác được tài chính của mình khả năng không duy trì được đến ngày Tằng Tinh Khả đóng máy.
Phó Chân là thật sự có chút tức giận, không muốn diễn tốt lại là một chuyện khác, rõ ràng Tằng Tinh Khả không đặt tâm tư vào diễn kịch, bây giờ Phó Chân thật sự muốn nói chuyện với vị tiểu thịt tươi này.
Cũng may ngay lúc này di động của hắn vang lên, ngăn cản sự nóng nảy của hắn.
Người gọi cho hắn là Giang Hằng Thù, vừa nghe thấy thanh âm của Phó Chân, Giang Hằng Thù liền nhận ra được khác thường trong giọng hắn, hỏi hắn: "Làm sao vậy? Tâm tình không tốt?"
Phó Chân thở dài một hơi, nhìn thoáng qua đại gia đang ngồi nghỉ ngơi dưới lều, còn có trợ lý hầu hạ hắn uống nước Tằng Tinh Khả, Phó Chân thu hồi tầm mắt, hướng Giang Hằng Thù nói: "Muốn mắng người."
Lần đầu tiên hắn gặp được diễn viên có kỹ thuật diễn kém nhưng không có chí tiến thủ như Tằng Tinh Khả, đem kỹ thuật diễn kém coi như thành chuyện đương nhiên, có thể không chút đỏ mặt mà trong thời điểm diễn kịch đếm từ 1 đến 100, lại còn có điểm kiêu ngạo, giống như nghe không tới bất luận kiến nghị gì.
Phó Chân càng nghĩ càng giận, hận không thể lập tức đem Tằng Tinh Khả ném ra đoàn phim, nhưng hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng ê ê a a của Ca Cao từ bên kia điện thoại, biểu tình trên mặt nháy mắt nhu hòa xuống, hỏi Giang Hằng Thù: "Anh về nhà?"
Giang Hằng Thù khẽ ừ một tiếng, hỏi lại Phó Chân: "Em chừng nào thì trở về?"
"Còn phải đợi trong chốc lát đi," Phó Chân nhìn Tằng Tinh Khả bắt đầu trang điểm, "Em muốn xem cái màn ảnh này còn phải chụp mấy lần mới có thể qua."
Cùng Giang Hằng Thù hàn huyên vài câu sau, Phó Chân cắt đứt điện thoại, cầm lấy bộ đàm: "Các bộ môn chuẩn bị, lại đến một lần!"
Tuy rằng Phó Chân nói với Giang Hằng Thù muốn nhìn xem Tằng Tinh Khả khi nào mới có thể diễn qua màn này, nhưng hắn không có khả năng để nhiều nhân viên công tác bồi hắn vui đùa, mứu lần này vẫn không được, hôm nay coi như xong đi.
Phó Chân muốn dừng, nhưng Tằng Tinh Khả lại bắt đầu nổi nóng, hắn cảm thấy vưa rồi mình diễn rất khá, ngoại trừ không nói lời kịch, những cái khác đều rất nỗ lực, hiện tại Phó Chân khẳng định là nhằm vào hắn.
Tằng Tinh Khả chưa bao giờ bị đối xử như vậy, hắn vừa xuất đạo liền có muôn vàn lưu lượng, hơn nữa còn có chú làm trong ngành giải trí chống lưng phía sau, sở hữu tất cả đạo diễn sản xuất đều nuông chiều hắn, chỉ cần một màn liền qua, dựa vào cái gì hiện tại ở đoàn phim của Phó Chân muốn chịu cái ủy khuất này!
Vì biểu đạt phẫn nộ của mình, lần này Tằng Tinh Khả liền không thèm đếm một hai ba bốn năm nữa, cứ đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Toàn bộ phim trường an tĩnh cực kỳ, tất cả mọi người nhìn Tằng Tinh Khả, đến nỗi châm rơi đều có thể nghe, Tằng Tinh Khả lười biếng mà hướng Phó Chân nói: "Cái kia đạo diễn, tôi quên lời."
Căn bản là không nhớ lời thoại, quên lời cái gì!
Phó Chân quả thực bị Tằng Tinh Khả làm cho tức đến cười, đứa nhỏ này lớn thế rồi, như thế nào còn ấu trĩ như vậy, bất quá buổi tối hôm nay có kéo dài nữa cũng chẳng làm được gì, Phó Chân đứng lên, tận lực làm thanh âm của mình bình tĩnh một chút, hắn hướng Tằng Tinh Khả nói: "Vậy cậu trở về đem lời kịch học cho nhuần nhuyễn đi, hôm nay liền đến đây thôi."
Tằng Tinh Khả nở nụ cười, dưới ánh đèn hắn như một con gà tróng kiêu ngạo, ở trong mắt hắn xem ra trong chiến tranh của mình với Phó Chân đã được đến thắng lợi đầu tiên.
Phó Chân lắc lắc đầu, không hiểu mạch não của đứa nhỏ này lắm, hắn thu thập tốt mọi thứ, liền từ đoàn phim rời đi, mới vừa ra cửa, liền nhìn đến Giang Hằng Thù ở trong xe chờ hắn, Phó Chân lên xe, nghiêng đầu hỏi hắn: "Sao anh lại tới đây?"
"Sợ đến buổi ánh ngày mai em cũng không qua được cái màn này."
Phó Chân giơ ngón tay cái với Giang Hằng Thù, đoán như thần.
Phó Chân về nhà bồi ca cao chơi trong chốc lát, liền nhận được điện thoại của Vi Đức Trì, Phó Chân nghe xong không xác định mà lại hỏi một lần: "Tằng Tinh Khả muốn cho chính mình thêm diễn?"
Vi Đức Trì gật gật đầu: "Tôi thấy hắn là muốn đem bộ điện ảnh này biến thành song nam chủ."
Hắn là rất có thể cho chính mình thêm diễn.
Phó Chân trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: "Cái vai nam phụ này chỉ sợ chúng ta không thể để lại."
Vi Đức Trì ứng hòa nói: "Tâm quá lớn."
"Cần thiết phải có nhân vật này sao?"
Vi Đức Trì lắp bắp kinh hãi: "Cậu muốn đem nhân vật này xóa đi?"
"Không thể sao?"
Vi Đức Trì nghĩ nghĩ, hướng Phó Chân nói: "Có thể xóa, nhưng khoang thể xóa hết, dù sao cũng phải giữ lại 3 đến 5 màn ảnh."
"Được, tôi lại tìm người khác xem có thích hợp không."
Sau khi Phó Chân làm ra quyết định, liền thông tri người đại diện Tằng Tinh Khả, người đại diện một bên thay Tằng Tinh Khả xin lỗi, một bên vì hắn cầu tình, hy vọng Phó Chân có thể lưu lại hắn.
Phó Chân trầm giọng nói: "Liền tính tôi đem hắn lưu tại đoàn phim, lấy kỹ thuật diễn của hắn, chờ tương lai lúc cắt nối biên tập, tôi cũng sẽ đem toàn bộ màn nhe của hắn cắt bỏ."
Người đại diện biết không thể cứu vãn đường sống, liền tính toán đem tin tức này nói cho Tằng Tinh Khả, kết quả lại trước một bước biết được Tằng Tinh Khả đã đem mình sa thải.
Người đại diện biết được việc này, từ túi quần móc ví nhìn thoáng qua, sau đó nhịn không khóe miệng giơ lên.
Mà khi Tằng Tinh Khả biết được chính mình không cần ở đi đoàn phim 《 chạy trốn 》 chịu tội lại cảm thấy cao hứng, nhưng khi nghĩ tới mìn bị người ta đuổi ra đoàn phim, trái tim hắn lại có điểm không thoải mái, cho nên quyết định ngày mai lại đi đoàn phim nhìn một lần.
......
《 Lâu đài màu trắng 》 chiếu trên mạng, này đối với cư dân mạng là chuyện tốt, thời điểm chiếu phim nhị xoát tam xoát đều là tiền, nhưng xem trên web lị không giống, chỉ cần bỏ tiền ra mua cái hội viên, muốn xem bao nhiêu lần cũng được, bọn họ cũng có thể đem những trứng màu lúc trước bỏ qua tìm ra.
Nhưng mà mặc cho bọn hắn xem bao nhiêu lần, chỗ trứng màu thứ tám vẫn không tìm thấy, cư dân mạng chỉ có thể thừa nhận, những trứng màu còn lại chỉ có Phó Chân cùng Phó thái thái biết, là tiểu bí mật của bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]