Phần lớn các cảnh trong《 Lâu đài màu trắng 》 đều là ngoại cảnh, chỉ có trong lâu đài và bảy cánh cửa là cảnh bên trong, vừa lúc mấy ngày nay đang mưa to, Phó Chân liền từ bỏ quay ngoại cảnh, chuyển tới trong nhà.
Hắn nhìn Cao Điềm trong màn ảnh, trong lòng yên lặng thở dài, Cao Điềm thực sự rất đẹp, nàng mặc bộ sườn xám có đuôi màu trắng, trên mặt được trang điểm xinh đẹp, mái tóc quăn rũ xuống, con ngươi như viên đá quý màu xanh.
Chính là kỹ thuật diễn thật sự muốn làm chết người, nàng biết khuyết điểm của mình cho nên lúc biểu diễn sẽ không trừng mắt, nhưng cũng bởi vậy cả người đều cứng đơ như khúc gỗ, nếu chỉ là đứng tạo dáng chụp ảnh thì còn đỡ, vừa động lên liền như người máy, căn bản không thể xem được.
Sau khi phế đi hai cái màn ảnh, Phó Chân nhìn về phía Chu Ôn Lương ngồi ở bên cạnh mình: “Chu lão sư, anh đi giúp nàng đi.”
Chu Ôn Lương vốn dĩ cũng có quyết định này, lúc trước Phó Chân có nói với hắn cùng Hà Minh, nói trong đoàn phim có mấy người mới không có kinh nghiệm, có lẽ cần bọn họ chỉ dạy một chút, lúc trước Trần Manh vẫn luôn do Hà Minh mang, hiện tại rốt cuộc đến phiên chính mình, Chu Ôn Lương hỏi Phó Chân: “Cậu phải trả gấp đôi tiền lương cho tôi.”
Phó Chân đồng ý nói: “Gấp đôi, tôi còn mời ngài đi ăn cơm.”
Nếu có thể dạy tốt Cao Điềm, gấp ba đều được.
Chu Ôn Lương đi về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giac-ngu-day-ta-mang-thai/3448410/chuong-88.html