Trương Khâu lo lắng, vì mặt Ly Thù mà nát tâm, lại phỉ nhổ mình là cẩu nhan hết thuốc chữa, bây giờ mạng mới là quan trọng nhất.
Y đứng tại chỗ cuống lên nửa ngày, chân cũng không dám di chuyển, nhìn qua Ly Thù và Hạ Bi Huệ vương đặc biệt bình tĩnh, liền hỏi: "Có chủ ý gì sao?"
"Không có."
Trương Khâu:...
Không biết nói nói gì cho tốt, hai người vui vẻ là được rồi. Y nhìn quanh một vòng, vách tường bốn phía được mài vô cùng bóng loáng, muốn mượn đà leo lên vách tường treo người trên đỉnh hành lang là không thể thực hiện được, hành lang phía trước lại dài trăm mét, y không biết phía sau có bao nhiêu nước, nếu ít đi chạy nhanh ra vẫn được, còn nhiều thì căn bản là không thể.
Nghĩ tới nghĩ lui có vẻ như không có cách nào khả thi.
" Tôi nghĩ mãi cũng không thể tìm ra cách nào có thể chạy trốn được." Trương Khâu thừa nhận đầu óc mình không dễ xài.
Ly Thù chỉ đỉnh, Trương Khâu vội nói: "Quá trơn, không có lực không lên nổi."
" Lát nữa ôm chặt anh."
Vừa dứt lời, một đầu đạo mộ truyền đến tiếng vang " Thùng thùng, Thùng Thùng, Thùng Thùng ——", giống như là chấn động của một hòn đá va vào mặt đất, âm thanh càng lúc càng gần, Trương Khâu thậm chí còn nghe thấy có người hô cứu mạng.
"Là chị ——" chữ Hồng cứ thế từ đầu lưỡi nuốt trở vào, cả da đầu Trương Khâu vì ánh mắt như thiêu đốt của Ly Thù, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, trên mặt lại dửng dưng như không nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giac-ngu-day-ta-mang-thai-hai-tu-cua-cuong-thi/1283315/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.