Quý Diễn cúi đầu nhìn thoáng qua, không có phản ứng gì.
Quả nhiên là bị cận thị, Trình Thủy nghĩ thầm, cô nhẹ nhàng thở ra, cười tủm tỉm dẫm một vòng lên gạch lát hoa: “Anh, kính anh bao nhiêu độ a?”
“Hai trăm độ.”
Trình Thủy chỉ thuận miệng vừa hỏi, mắt cô hơi đảo, đối với kính cận cô hoàn toàn không hiểu biết gì, “Nga” một tiếng, mới vừa định thành thành thật thật câm miệng, lại nghe Quý Diễn nói: “Em cho rằng anh mù sao?”
“……”
Trình Thủy đang nhếch nửa khóe miệng, cứ như vậy cứng ngắc ở đó.
Quý Diễn, người này, sạch sẽ muốn chết.
Trình Thủy đặc biệt nhớ rõ có một lần, cô tắm rửa xong không lau khô tóc, lúc lấy đồ vật, nước trên tóc lại bắn lên bộ quần áo màu trắng của Quý Diễn.
Quý Diễn vốn đang ở gõ bàn phím lập tức dừng lại.
Sau đó, Quý Diễn bỏ mặc cô nửa ngày.
Quả thực là ác mộng.
Trước mặt có taxi dừng lại, Trình Thủy cũng không dám động, nhéo ngón tay thành thành thật thật nhận sai: “Em không cố ý.”
Quý Diễn không nói đáp.
Cùng lúc đó, taxi đã chạy đi mất.
Trình Thủy tiếp tục niết ngón tay: “Về nhà em sẽ giặt sạch cho anh, được không a ca ca?”
Quý Diễn quay đầu nhìn cô, mày vẫn thả lỏng, giống như có phủ lên ánh đèn mờ nhạt, trông rất dịu dàng, bất ngờ thay anh cũng không tức giận, chỉ cong khóe môi: "Em muốn bóp gãy tay anh đó à?"
Trình Thủy không thể lập tức hiểu nổi.
Cúi đầu nhìn vài giây, mới ý thức được cái tay mình nhéo nửa ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-duong-nui-song/139602/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.