Hai chữ này quả nhiên dùng được.
Không đến 2 phút, Trình Thủy đã thuận lợi vào cửa.
Hôm nay cô đi giày cao gót cả đêm, mắt cá chân cũng như bị người ta cưa cả đêm, mới vừa vào đã không chờ được mà đá bay giày.
Quý Diễn ngồi trên sô pha ở phòng khách, khóe môi khẽ mím, cũng không liếc cô lấy một cái: “Dép!”
“……”
Trình Thủy thích đi chân trần chạy loạn ở nhà, nhưng hôm nay cô quả thật không dám lộn xộn, lập tức xách dép lê ra đi vào.
Tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng dứt khoát lưu loát.
Mộ Đình Đình vừa lúc cũng nhắn tin qua: 【 Thủy Thủy, anh cậu có mắng cậu không? 】
Trình Thủy mặt không đổi sắc: 【 không có. 】
【 thật à? Anh cậu thật sự không nhốt cậu ở ngoài sao? 】
【 không có, lăn đi! 】
Trình Thủy lười nói lại cô nàng, quay đầu nhìn Quý Diễn mặt lạnh tanh: “Anh…… hôm nay tâm trạng không tốt sao a?”
Quý Diễn không nói lời nào.
Thái độ của anh với Trình Thủy, đúng y xì thái độ của Trình Thủy đối với Mộ Đình Đình luôn.
Động vật ăn thịt quả là khác động vật ăn cỏ.
Trình Thủy tiếp tục thử: “Anh rớt môn à?”
Lần này Quý Diễn cuối cùng cũng có phản ứng —— anh ngước mắt nhìn cô một cái.
Người này sinh ra đã đẹp trai, mặt này tinh xảo, lại thanh thanh lãnh lãnh, anh đẩy đẩy mắt kính: “Em cảm thấy có khả năng không?”
Đúng vậy, Quý Diễn là học bá, lớn như vậy cũng không biết cảm giác bị rớt môn là gì cả.
Không giống cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-duong-nui-song/139600/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.