Điđường vô duyên vô cớ bị ngã, không đau, nhưng nước mắt sẽ chảy ra. Lúcăn cơm luôn có vài giọt rơi xuống bát, lau sạch mặt lại sờ lần nữa vẫncó nước. Bác sĩ đã kiểm tra tuyến lệ cho Bạch Khả, kết quả chẩn đoán làkhông bị sao hết. Cô quyết định không để ý nữa, bởi vì có vấn đề lớn hơn đang quấy nhiễu cô, cô lại bắt đầu mất ngủ.
Trước kia mất ngủ cũng không nhiều lắm, mấy ngày nay đột nhiên lại táiphát. Không biết nguyên do có phải vì Đường Nhất Đình không đến, nên cômơ hồ có chút bất an, vẫn hồ nghi có phải xảy ra chuyện gì hay không,khiến cô không thể ngủ yên giấc.
Cảm cúm còn chưa hết, hơn nữa giấc ngủ lại không yên, cơ thể của cônhanh chóng suy yếu, không thể không giống các bệnh nhân khác là phảidùng thuốc ngủ trước khi đi ngủ. Nhưng nơi này không có loại viên thuốcnhỏ màu tím mà Gerard đã từng cho cô. Mặt khác dược tính của thuốc lạikhông đủ, kết quả biến thành nửa đêm bị lửa lớn trong mơ làm tỉnh lại.Từ nửa đêm về sáng, cô cứ trợn tròn mắt chờ bình minh.
Có một ngày tỉnh lại, nghe ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi, ào ào, làm cho cô nhớ tới rừng trúc ở Trùng Khánh. Nếu không gặp phải nhiều biến cốnhư vậy, thì bây giờ cô đã sớm trở lại Trung Quốc với anh, không biếtđang định cư ở một thị trấn nhỏ nào rồi.
Suy nghĩ, nước mắt lại chảy không ngừng. Cô lại sắp sinh ra loại cảmgiác mất phương hướng, tựa như ở trong mộng khi nhìn thấy nhà bị lửathiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-duong-dau-mot-duong-yeu/2192774/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.