Bangày bị tạm giam là những ngày cô ngủ yên giấc nhất từ trước tới nay.Ngồi trong nhà giam, chặn đường tìm chồng của cô cũng tạm thời ngừnglại. Cô có ngốc cũng đoán được người đàn ông kia chính là anh em sinhđôi của Đường Nhất Đường. Cô không biết anh ta đóng giả Đường Nhất Đường để tiếp cận cô vì mục đích gì, nhưng cô biết anh ta nhất định sẽ khôngcho cô và Đường Nhất Đường ở cùng nhau.
Mà Nhất Đường của cô ở đâu? Chắc chắn là bị anh em của anh đưa đến mộtnơi rất xa rồi, cho nên mới không thể tới cứu cô. Cô không thể buôngxuôi, chỉ cần một ngày anh không chính miệng nói với cô rằng anh khôngyêu cô nữa, cô sẽ một ngày không buông bỏ ý niệm đi tìm anh trong đầu.
Cho dù là mười năm hay hai mươi năm. Khi đó tóc cô đều đã bạc trắng, không biết anh còn có thể nhận ra cô hay không.
Song sự thật vẫn chưa làm cho cô toại nguyện. Bất kể cô đấu tranh khángnghị trên toà án thế nào, bọn họ vẫn dựa vào tờ giám định cô bị nhốttrong một bệnh viện tâm thần ở thành phố khác mà Đường Nhất Đình đưatới.
Cô vừa mới bước vào bệnh viện này, liền thấy ớn lạnh thấu xương. Tuyrằng cảnh vật xung quanh rất thanh tịnh và đẹp đẽ, vệ sinh sạch sẽ. Bácsĩ, y tá phần lớn là người da vàng châu Á, nhưng vẫn không thể cho côcảm giác thân thiết. Ánh mắt bọn họ nhìn cô đều rất quái lạ, mà ánh mắtnhìn Đường Nhất Đình lại mang theo kính sợ. Thật lâu sau cô mới nghĩthông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-duong-dau-mot-duong-yeu/2192771/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.