Edit: zhuudii 
Tuy rằng không bật đèn chỉ có thể nhìn thấy cơ thể mơ hồ của Yến Hàng nhưng Sơ Nhất vẫn có thể nhìn ra Yến Hàng xuống giường cả năm giây rồi mà vẫn chưa mang dép lê vào, vẫn luôn cúi đầu tìm dép, cậu sợ rằng thêm chút xíu nữa hắn choáng đầu rồi cắm đầu xuống đất luôn. 
"Anh hạ sốt, chưa?" Cậu lại hỏi một câu. 
"Hạ rồi." Yến Hàng nói xong thì mang dép lê vào, đi về phía cửa phòng ngủ. 
"Anh không đo, đo sao anh biết hạ, hạ rồi?" Sơ Nhất hỏi. 
"Đúng đó, vậy hỏi cái con khỉ á." Yến Hàng nói xong thì đi đến cửa, sao đó liền dứt khoát mà đụng vào khung cửa. 
"Oái!" Sơ Nhất hoảng sợ, ngồi phắt dậy từ trên giường, tay đập một cái vào công tắc, "Anh không sao chứ?" 
"Không sao," Yến Hàng gần như là ngay lúc đèn sáng mà đập một cái vào công tắc, đèn lại tắt, "Mở đèn cái gì mà mở, loé cái mắt anh muốn đui luôn." 
"À." Sơ Nhất đáp lời. 
Đúng là loé thật, lúc này đến cái bóng của Yến Hàng cũng không thấy, trước mắt một mảnh đóm sáng đóm tối. 
Yến Hàng đi vào nhà vệ sinh, sau khi đóng cửa lại mới thở phào. 
Đ* má. 
Cái chỉ số thông minh mà hồi trước bị gây tê làm mất một nữa giờ chắc là bị sốt làm mất thêm một nữa nữa rồi. 
Một phần tư chỉ số thông minh còn lại bị cú sốc sau khi sờ eo của Sơ Nhất mà có phản ứng sinh lý thần kì đã làm cho hắn không có cách nào đưa ra phản ứng xử lý chính xác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dong-tien-xu/950320/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.